Thánh chiến Jeff và Jane – Một mất một còn





Chap 1: Prologue

Nhà xác của thành phố là một nơi vừa nặng nề tuyệt vọng vừa đáng sợ, đặc biệt là khi bạn đến viếng thăm nó vào một ngày buồn chán và chậm chạp. Ngay cả việc khám nghiệm tử thi cũng trở nên vô cùng rùng rợn đối với bác sĩ pháp y nữa. Vâng, đó cũng chính là ngày xốc ruột những người khâm liệm tử thi, khiến họ gần như là muốn nôn thốc nôn tháo trước bữa trưa của mình sau nửa ngày làm việc mệt mỏi.

Nằm trên chiếc bàn sắt lạnh ngắt trước người khâm liệm xác chết là một tên con trai cao, gầy. Da hắn ta trắng bệch. Một vài lớp da của hắn trũng xuống do vết sẹo hằn sâu trên mặt. Đôi mắt hắn nhìn chăm chăm một cách vô hồn lên trần nhà, dường như không bao giờ khép lại được. Một đường rạch kéo dài trên mặt hắn thành một nụ cười. Vâng, đây chính là JEFF, hay còn được biết đến là JEFF the Killer. Nếu bạn đang tự hỏi rằng, chẳng lẽ Jeff the Killer đã chết rồi sao, thì tôi xin đáp lại rằng: Có thể lắm chứ. Có thể những ngày tháng hoành hành của hắn đã kết thúc. Có thể những việc hắn làm đã quay lại và trở thành quả báo cho hắn. Có thể cảnh sát cuối cùng cũng đã giải quyết xong một vụ giết người hàng loạt gây chấn động cả thế giới. Có thể các chướng nghiệp tội ác đã quay lại và đẩy hắn xuống địa ngục. Tất cả mọi thứ đều là khả thi.

_ Là một vụ giết người – một nhân viên pháp lý lên tiếng – Mất máu do vết thương quá nặng. Đơn giản vậy thôi.

_ Frank à – đồng nghiệp của tên kia thì thầm – Tôi không nghĩ đây đơn thuần là một vụ giết người đâu. Có gì đó không ổn… đáng ra hắn đã phải chết cháy sau khi cảnh sát đưa hắn ra khỏi toà nhà phừng phực lửa đó rồi chứ? Ý tôi là, không người nào…

_ Elli… cô nhìn xem. Hắn có còn là con người nữa không?
Chap 2: Thứ hai


Sweet dreams are made of this
Who am I to disagree
Travel the world and the seven seas
Everybody looking for something
Some of them want to use you
Some of them want to get used by you
Some of them want to abuse you
Some of them want to be abused.


Ta đắm chìm trong cơn đê mê ngọt ngào
Trên đời này có ai cần một kẻ như ta?
Ngao du khắp bốn phương tám hướng
Ta nhìn thấy đủ loại người khác nhau
Có những kẻ muốn lợi dụng các ngươi
Nhưng cũng có những kẻ muốn các ngươi sử dụng chúng
Có những kẻ muốn ngược đãi các ngươi
Nhưng cũng có những tên muốn được các ngươi ngược đãi.

Leng keng…

_ Này, anh còn sống không đó? – một bệnh nhân bên kia giường rướn người qua hỏi hắn.

_ Ừ… sao…? – Hắn trả lời.

_ Ngủ *éo được. Chả bao giờ ngủ được ở mấy nơi bốc mùi bệnh viện thế này cả. – tên bạn cùng phòng của hắn thở dài.

_ Ừ… – hắn thơ thẩn đáp lại.

_ Xin lỗi vì đã làm phiền nhá. Mà sao anh phải vào đây nằm vậy? Coi kìa, anh quấn băng trông như xác ướp ấy! – tên đó bật cười.

_ Tôi… bị thiêu sống – đó là những gì hắn lầm bầm trong miệng.

_ Mẹ kiếp! Sao khủng thế!? Nhưng làm sao mà…

_ Không quan trọng nữa rồi – hắn thều thào. – Còn anh thì sao?

_ Ừ thì… tôi *éo có bị bỏng… à xin lỗi, chắc anh không nhìn thấy… bị quấn băng đầy mặt thế kia mà… Tôi bị xe quẹt. Gãy mẹ nó chân nên phải vào đây nằm. Tôi nói là mình không sao, nhưng tụi bác sĩ cứ đòi ở lại quan sát…

_ Vậy… anh không di chuyển được, phải không?

_ Sao cơ? À không. Coi như tôi nằm kẹt trên giường luôn đi.

_ Tốt. – giọng nói của hắn bất chợt phản phất tà khí.

_ Khoan đã! Anh đang làm cái mẹ gì vậy!? Sao anh đứng lên được!? Chả phải là anh bị bỏng sao!?

_ Ngươi có từng thấy vết bỏng của một người nào đó trước đây chưa?

_ Mẹ kiếp, mày là cái chó gì vậy!? Y TÁ!!!! Y TÁ!!!

_ Tại sao bọn mi lại hét vào mặt ta? Có biết như thế là ta buồn lắm không hả? Ta đẹp thế này mà…

_ Mày điên à!? Mày không được làm như vậy!? Bỏ cái tay ra khỏi ống truyền nước biển mau! Mày sẽ giết tao mất!

_ Ngươi có bao giờ có cái cảm giác đó không? Biết là mình không nên làm mà vẫn cố làm cho bằng được đấy? – Hắn mỉm cười một cách kích động. Vâng, đây chính là Jeff the Killer huyền thoại. – Xui cho ngươi rồi.

_ KHÔNG!!!! KHÔNG!!! AI ĐÓ CƯU...

_ Suỵt… đi ngủ đi nào. Ngươi đang làm phiền tới các bệnh nhân khác đấy.

Tiếng gào thét của người đàn ông bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm…

Bác sĩ và y tá xộc vào, chỉ để thấy một cái xác vô hồn trên giường bệnh. Ông ta bị bịt miệng bằng băng keo dính, dường như là vì hung thủ muốn ông ta im lặng hay sao ấy. Nạn nhân tội nghiệp đã bị phanh thây hết lục phủ ngũ tạng. Dường như tên hung thủ này đã dùng tay không để gây án mạng, bản báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy. Những dấu vân tay đầy máu vẫn còn trải dài trên ra trải giường của nạn nhân. Huyền thoại đã sống lại. Giờ thì đi ngủ đi.

Jeff đang thảnh thơi bước đi trên một con đường vắng ở một vùng ngoại ô thành phố mà lâu rồi hắn vẫn chưa đến thăm. Đây chính là “nhà” cũ của hắn. Kí ức bắt đầu ùa về, khiến nội tâm hắn như bị giằng xé bởi hai bản ngã. Tuy nhiên, hắn yêu cảm giác bối rối và mâu thuẫn này, bởi nó như một động lực thúc đẩy hắn rằng hắn có việc cần làm ở đây. Sớm thôi, tay hắn sẽ được vấy máu thêm một lần nữa. Jeff thẩn thơ đi ngang qua trạm xe buýt ấy. Một phần kí ức của hắn lại trỗi về. Hắn nghe được tiếng xe đang lăn bánh trên con đường bê tông. Hắn nhìn thấy một tên đầu gấu, một con dao. Và cảm giác ấy lại quay về, mạnh mẽ và nồng nàn gấp vạn lần trong tiềm thức của hắn. Dãy kí ức của hắn xâu lại thành một chuỗi. Một bức tranh từ thời quá khứ hiện ra. Hắn nhớ ra tên Randy. Chính xác hơn, hắn cảm nhận được lòng căm hận đang sôi sùng sục trong máu của hắn đối với Randy. Thằng chó chết đó đã phá huỷ mọi thứ của hắn; gia đình hắn, gương mặt hắn, và hơn hết là bản ngã lương thiện của hắn đã bị Randy chà nát. Mọi chuyện là lỗi của thằng khốn đó. Nếu có thể, Jeff thề hắn sẽ cho Randy chết thêm một lần nữa. Bất chợt, Jeff dừng lại. Hắn đã về tới “nhà” mình rồi.

Jeff để ý có một tấm bảng được đặt trước nhà mình. Nhìn bề ngoài căn nhà trông có vẻ rất trống rỗng và hoang tàn, nhưng Jeff bước đến gần và nhặt cái chìa khoá mà ngày xưa họ vẫn thường để ở dưới tấm thảm trước cửa. Giờ đây chỗ đó đã ngổn ngang bụi bặm và gạch đá rồi. Jeff mở cửa và bước vào nhà. Hắn vẫn còn nhớ mình luôn về nhà trước bố mẹ và anh trai. Vì thế nên mẹ đã làm cho hắn một cái chìa khoá riêng để còn tiện tay ra vào. Hắn nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn kể từ cái ngày hắn chạy ra khỏi đây. Không có gì biến mất hay bị di chuyển hết. Đột nhiên, hắn muốn kêu lên hai chữ bố, mẹ, dù biết rằng những gì mình nhận được sẽ chỉ là một sự im lặng. Qua ngần ấy năm, hắn đã quen với việc này rồi.

Ánh trăng ngoài cửa chiếu vào nhà bếp, khẽ phản chiếu trên mặt bàn ăn và nhẹ nhàng rọi vào phòng khách. Ti vi và đồ đạc vẫn nằm yên ở vị trí cũ, chậu cây kiểng bằng nhựa cũng thế. Nơi này không khác gì một viện bảo tàng trưng bày những kỉ vật về cuộc sống trước đây của Jeff cả. Đáng ra hội đồng thành phố đã cúp điện ở nhà hắn rồi, nhưng Jeff thấy lạ lắm, vì đồng hồ báo thức trong phòng Liu vẫn còn phát ra ánh sáng xanh kì lạ, và vẫn còn chạy đúng giờ đúng ngày.

Hắn bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xưa…

_Suỵt, đi ngủ đi nào…

Tiếng âm vang của quá khứ dao động trong Jeff, khiến hắn nhớ ra tất cả. Một phần trong hắn muốn khóc, vì anh trai hắn, vì bố mẹ hắn và những người hắn đã tàn sát. Nhưng phần khác, hắn phủ nhận tất cả. Hắn bắt đầu đi khắp nhà, và vô tình nhìn thấy tủ kính đựng rượu của bố hắn. Jeff lôi ra một chai rượu, dốc hết vào ly và bắt đầu nốc cạn. Tại sao nơi này vẫn chưa mất điện nhỉ? Chẳng phải sau những gì đã xảy ra, đáng lẽ hội đồng thành phố phải cắt điện và nước ở đây chứ. Jeff ngồi đó suy nghĩ. Hắn có linh cảm rằng có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra, nhưng lại mặc kệ và để mình đắm chìm trong kí ức ngày xưa. Cảm xúc khi còn là con người ùa về, khiến hắn như tỉnh thức khỏi cơn ác mộng của cuộc sống. Đã 3:50 sáng rồi. Jeff ngồi co ro trong bóng tối, chôn vùi trong câm lặng.

_ Jeffrey? Con yêu, có phải là con đó không?

Jeff nhận ra giọng nói ấy. Thật dịu dàng và êm ái biết bao… mọi thứ đều quá quen thuộc… Hắn nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ trên sàn nhà. Trong một thoáng, Jeff rút con dao ra và chĩa vào mặt người phụ nữ còn đang ngỡ ngàng trước mặt mình. Dù sao đi nữa, trông hắn vẫn như một đứa con trai tuổi mới lớn. Hắn nhìn bà ta. Tại sao lại thế được!? Không lẽ nào… Hắn vẫn còn nhớ chuyện mình đã làm mười một năm về trước. Hắn vẫn còn nhớ chính mình đã tàn sát cả gia đình. Nhưng, người phụ nữ đứng trước mặt hắn, với nụ cười trên môi… hoàn toàn không thể lẫn vào đâu được.

Đó là mẹ của hắn, Margaret.

_ Mẹ… là mẹ đó ư…?

Giọng hắn trở nên run rẩy, y như một đứa trẻ khi vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng vậy. Hắn muốn sà vào lòng mẹ, tìm kiếm sự ủi an bên trong vòng tay bà ấy.

_ Ừ con yêu… là mẹ đây.

Giọng nói của bà ấy xoáy tận vào tâm can của Jeff, chạm đến trái tim đã đóng băng của hắn. Hắn nhớ ra tất cả.

_ Mẹ… con… con tưởng…

_ Suỵt, im nào con trai. Chỉ là ác mộng thôi mà. Không sao đâu. Mẹ vẫn ở đây với con mà? Lại đây nào Jeffy.

Hắn bật khóc.

_ Ôi mẹ ơi… Con không có ý… con không muốn làm hại bố mẹ hay anh Liu! Mẹ ơi, con xin lỗi! Con xin lỗi mẹ nhiều lắm!

_ Jeff, Jeff con yêu. Bố mẹ biết tính con quá rõ rồi mà. Dĩ nhiên là con sẽ không bao giờ làm những chuyện kinh khủng đó. Không bao giờ. Mẹ biết con là một đứa bé ngoan mà, Jeffy của mẹ…

Nước mắt bắt đầu tuôn ra trên đôi mắt vô hồn và lạnh lẽo của hắn. Jeff nhìn thẳng vào mẹ mình.

_ Thật… thật chứ ạ?

_ Ừ, là thật đó con yêu. – Margaret mỉm cười. – Mẹ sẽ lên xem anh trai con thế nào, sau đó sẽ qua phòng chúc con ngủ ngon nhé. Uống hết rượu rồi lên ghế ngủ đi Jeff. Có vẻ như ngày hôm nay đã rất dài với con rồi.

Margaret hôn nhẹ vào trán con trai mình. Sau đó, bà đắp chăn cho hắn, con trai bà. Jeff nhìn mẹ mình.

_ Đi ngủ đi – Margaret lầm bầm.

_ Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ!?

Bà ấy mỉm cười, trước khi rút vào bóng tối vĩnh hằng của màn đêm, để lại trong lòng Jeff một hình ảnh tuyệt đẹp của quá khứ, nhưng vươn vãi biết bao nhiêu nghi vấn. Đó là gì vậy? Hồn ma? Một giấc mơ đã thất lạc từ quá khứ? Liệu cảm xúc của hắn có đang bóp nát lí trí của hắn không? Jeff ngồi đó, bất động.

_ Đi ngủ đi Jeff.

Bố hắn, Peter, bước vào, trên tay là một thanh sắt khổng lồ. Lục phủ ngũ tạng của ông vẫn treo lơ lửng trước bụng, ở cái chỗ mà Jeff đã rạch ra.

CHÁT!

_ AAAAAAAAA!!!!!!!

Jeff bật dậy, la hét và thở hồng hộc. Không sao, mọi thứ vẫn ổn. Lạ thay, hắn vẫn đang ở trong nhà mình. Mọi thứ vẫn y như cũ. Jeff bước xuống ghế và quệt những giọt mồ hôi trên trán mình.

Tất cả vẫn tĩnh lặng đến đáng sợ.

Hắn đang phát điên lên. Hắn biết vậy. Khi hắn định bước ra khỏi nhà, ánh bình minh đã bắt đầu ló dạng ở chân trời phương đông. Tiếng chuông điện thoại khiến Jeff lưỡng lự khi bước ra khỏi cửa.

_ Mẹ kiếp, đứa nào vậy?

Tên người gọi đang hiển thị trên màn hình. Là Liu.

_ Liu ư…? – hắn ngỡ ngàng. Điện thoại sắp chuyển qua chế độ tự động nhận cuộc gọi thì Jeff nhấc máy lên – A lô… Liu, có phải anh không? Liu?

Có tiếng xào xạc. Đầu dây bên kia đã cúp máy. Rồi điện thoại đổ chuông thêm một lần nữa. Hắn ngần ngại bấm vào nút trả lời.

_ A lô, ai đấy?

_ Ta sẽ đến với mi, Jeff ạ. – một tiếng thì thầm vang lên ở đầu dây bên kia. Là giọng con gái.

_ Đ*t mẹ, đứa nào đấy!?

Đầu dây bên kia cúp máy.
Chap 3: Thứ ba

Jeff đang ngồi trong một góc khuất của một quán rượu. Hắn trùm mũ qua đầu, ngồi nhâm nhi li rượu dưới ánh đèn lờ mờ của quán. Hắn quét mắt nhìn qua đám đông trước mặt. Tên chủ quán chép miệng với tên quản lý rằng đêm nay có vẻ rất dài. Họ khẽ liếc mắt về phía Jeff. Hắn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình trông khi đang quan sát đám đông kia. Một người đàn ông to con bước đến ngồi xuống bên cạnh Jeff.

_ Cậu muốn uống gì nào? – người chủ quán hỏi Jeff.

_ Cho tôi một bình rượu Bass… và một chai Jim Bean… nhé? Cám ơn…

_ Tu trong chai luôn hay rót ra li?

Không đợi Jeff trả lời, tên chủ quán lôi ra một cái cốc. Tiếng đá leng keng hoà cùng tiếng rượu chảy trộn lẫn trong dòng suy nghĩ của Jeff.

“Đ*t mẹ, lũ ngu,” hắn cười thầm trong bụng. “Say tí con mẹ nó bỉ hết rồi. Lần này sẽ nhanh thôi, chúng nó *éo còn biết trời trăng gì nữa đâu.”

Jeff đưa tay chạy dọc qua lưỡi dao đang nằm gọn trong túi áo hắn, và vô tình cứa nhẹ ngón tay vào dao. Giọt máu đỏ ấy khêu lên thú tính trong người hắn về một đêm đẫm máu mặn nồng.

Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại. Tên chủ quán bắt máy.

_ A vâng… Xin hỏi là ai đây ạ? Khoan đã, để tôi xem… Có một cú điện thoại dành cho Jeff! Ở đây có ai tên là Jeff không? – ông ta bắt đầu bực mình – đừng lề nhề nữa. Tốn tiền lắm đấy.

_ Rồi, ai đây? – Jeff nhận máy từ tên chủ quán. – A lô? A lô?

Không có tiếng trả lời. Bất chợt, Jeff nhận ra ai đang gọi mình. Ở một góc khuất của toà nhà, hắn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đeo kính râm. Cô ta mặc toàn là đồ đen và gương mặt thì đang hướng về Jeff. Nụ cười nửa miệng của cô ta như trêu ngươi hắn. Chiếc iPhone phát sáng trong tay cô ta. Người phụ nữ ấy vẫy tay về phía hắn, với một nụ cười khiêu khích. Cô ta để lại trên bàn một vài tờ tiền, sau đó bước đến chỗ Jeff. Hiện giờ hắn chả còn tâm trạng để trở về ngôi nhà của mình nữa rồi. Jeff quyết định đến một khách sạn nào đó với cô ta để qua đêm vậy. Khi đã bước vào phòng, cô ta trút bỏ bộ váy trên người mình xuống và bước đến gần hắn.

_ Cưng đang thấy trống vắng sao? Có lẽ em sẽ giúp cưng lấp đầy được khoảng trống đó đấy.

_ Vậy à?

_ Có thể… nếu cưng chịu nhả ra một tờ 50 đô cho em – cô ta mỉm cười.

Jeff rút tay ra khỏi túi áo, hoà mình vào không khí lạnh lẽo của màn đêm. Hắn đưa tay lên vết rạch còn mới trên mặt mình, cảm nhận những lớp thịt đỏ loà. Jeff cố dùng răng mà đẩy vết cắt ấy ra. Máu dính trên đầu lưỡi hắn, và Jeff lại nhớ về cô ta, người con gái mặc đồ đen, kẻ đã làm hắn phân tán trong quá rượu. Hắn sẽ tắm trong máu con điếm đấy như một cách trừng phạt cô ta. Jeff quẳng cho cô ta một ly rượu, rồi đè cô ta xuống giường.

Cửa phòng hắn từ từ khép lại. Tiếng rên rỉ ư ư văng vẳng khắp hành lang.

Ba giờ sáng. Tiếng xe kẽo kẹt ngoài đường đi đặt một dấu chấm hết cho một đêm mây mưa nồng nàn của hắn. Cô gái điếm kia bước đến cuối giường và nhặt quần áo mình lên. Jeff cũng ngồi dậy và quan sát cô ta từ phía sau. Áo khoác của hắn vẫn nằm vươn vãi kế bên tấm nệm trải giường. Jeff liếc về phía lưỡi dao sáng bóng của mình, rồi lại nhìn đến làn da trắng muốt của cô gái trước mặt. Ảo tưởng của hắn bay xa. Hắn muốn rạch đứt cổ họng cô ta, rồi nhìn con điếm ấy nằm chết trên chính vũng máu của mình. Hoặc có thể, hắn sẽ đâm cô ta từ phía sau rồi nhìn cô ta chết dần chết mòn vì mất máu.

_ Đi ngủ đi – hắn thì thầm.

_ Sao cơ?

Cô gái điếm quay lại, mặt đối mặt với hắn. Cả hai chăm chú nhìn nhau. Không ai dám rời mắt khỏi đối phương hết.

_ Đi… ngủ…

Có gì đó không ổn… Cô ta… đang làm rối hắn…

_ Ừ anh yêu. Đi ngủ đi, chắc anh mệt rồi.

Cô ta kéo dây phẹc-mua-tuya áo lên và đặt một nụ hôn trên môi Jeff. Thế giới của hắn quay cuồng và mọi suy nghĩ trong hắn biến mất.

_ Cám ơn nhé. Em yêu anh.

Trước mắt hắn chỉ là một màu đen.
Chap 4: Rạng sáng thứ tư

“Hoá ra đi ngủ đi là khẩu hiệu của nó à?”

Jeff bật dậy. Hắn với tay định lấy cái áo khoác của mình, chỉ để nhận ra nó không còn nằm đó nữa. Chính xác hơn, hắn không còn nằm trong khách sạn nữa. Jeff đảo mắt khắp nơi. Quần áo vẫn còn yên nguyên trên người hắn, và hiện giờ Jeff đang nằm co ro trong phòng ăn ở nhà mình. Hắn nghĩ có lẽ ai đó đã đem hắn về nhà. Hoặc có thể đêm qua hắn đã phát điên và không còn nhớ gì cả. Chẳng lẽ những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ? Chẳng lẽ từ đó đến giờ hắn vẫn luôn thui thủi trong nhà mình? Jeff bắt đầu tìm kiếm lại giọng nói của quá khứ đã từng âm vang trong đầu hắn mấy ngày trước. Hắn muốn nhìn thấy bố mẹ của mình, mặc kệ cho họ có ở trong tình trạng nào đi chăng nữa. Đột nhiên, một giọng nói của một thanh niên trẻ vang lên. Hắn nhìn thấy kẻ đó, ăn mặc rách rưới với một chai rượu trong tay.

Chàng thanh niên ấy nhìn hắn. Jeff ngỡ ngàng. Là… Liu!?

_ Li… Liu!? Là anh đó sao!? Làm thế nào…

_ Ừ, anh mày vẫn còn sống đây nhóc ạ. Ha ha. – Liu bật cười. – Cái chỗ mày đâm anh đến giờ vẫn còn đau bỏ mẹ đấy nhá, thằng quỷ sứ. Mà nhắc khéo mày một chút. Nếu sau này mày có muốn giết ai, hay là muốn tự sát ấy, thì đâm mẹ nó vào tử huyệt người ta. Chứ đâm hều hều ngoài da thì chết bằng niềm tin à!? Thằng ngu!

Jeff sốc đến mức không nói nên lời. Không… không thể nào!? Hắn có nằm mơ không? Trong đám nạn nhân của mình, người hắn nhớ nhất vẫn là Liu, anh ruột của mình. Hắn nhớ lại ánh mắt của Liu nhìn chăm chăm vào hắn khi anh ta từ từ chết. Hắn vẫn còn nhớ viễn ảnh chính đôi tay này vấy bẩn máu anh trai mình. Hắn vẫn còn nhớ vệt máu hắn để lại khi chạy ra khỏi nhà. Lúc ấy, Liu không gào khóc, không la hét, mà chỉ nhìn hắn với một đôi mắt buồn bã và cam chịu, cứ như anh đã biết chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra. Jeff nhớ lại cảm giác của mình vào cái đêm định mệnh ấy. Hắn đã cảm thấy… hối hận và đau đớn biết bao.

_ Liu… em xin lỗi vì đã… ừm, giết anh. Nhưng sao mà anh có thể…

_ Làm sao mà anh mày cầm được máu ấy hả?

Liu đứng dậy trong trạng thái say mèm. Anh giở áo mình lên và cho Jeff xem vết sẹo hằn sâu trên bụng mình.

_ Ừ thì… khi thấy bố mẹ… ừm… chết hết rồi, anh lết xuống nhà bếp và bật ga, sau đó đưa cồn vào vết thương để cầm máu lại. Kinh nghiệm y khoa mà anh có khi xem vài tập phim của sê ri “E.R” với lại “Bác sĩ House”, đại khái là mấy chương trình về bác sĩ ấy. Đau bỏ mẹ… nhưng giờ thì anh ổn rồi.

_ Em… em không có ý…

_ Jeff à, anh đã bảo là không sao mà. Anh biết lúc đó em không còn là chính mình nữa. Làm sao mà anh quên được chuyện em đã giải quyết mấy thằng lưu manh cho anh chứ? Gà nhà ai lại đá nhau bao giờ. Đêm đó… mọi thứ chỉ là một tai nạn. Em không có ý giết anh mà, phải không? Đừng lo nữa nhóc!

_ Vậy… anh sẵn sàng tha thứ cho em sao?

_ Dĩ nhiên rồi, cái thằng này! Đừng có lo mấy chuyện vớ vẩn nữa coi! Trên đời này anh chả yêu đứa nào khác ngoài thằng em mình đâu. Yêu em nhiều lắm, ngốc ạ.

_ Ư… em cũng yêu anh…

_ À thôi, bai em nhé! Anh đi có việc. Hẹn gặp lại.

_ Vâng… hẹn gặp lại anh…

Hắn trở nên lạc lõng trong quá khứ, trong những hành động mình đã từng làm trước kia. Jeff đứng đó như trời trồng. Đôi mắt hai anh em giao nhau. Hàng vạn suy nghĩ ập vào đầu hắn. Chả lẽ… thực chất Jeff không hề bị mất trí sau bữa tiệc của Billy sao? Nếu đúng là như vậy, có lẽ hắn đã hiểu rõ hết những cảm xúc này là gì. Có lẽ hắn đã có thể hỏi Liu về những chuyện mà hắn nao nức muốn biết. Có lẽ… những gì đang cuồn cuộn trong huyết quản hắn sẽ không chỉ đơn thuần là một cánh bướm nhỏ của kí ức nữa. Hắn sẽ được trở lại làm người. Nhưng tiếc thay, những thứ đó hoàn toàn không có thật. Mọi thứ đã quá muộn với hắn rồi. Jeff cúi đầu, quay lại và bước ra khỏi cửa nhà, chuẩn bị di chuyển đến một “địa điểm” mới. Liu đứng ở phía sau dõi theo bóng em trai mình cho đến khi chiếc áo hoodie trắng khuất khỏi tầm mắt anh.

_ Đúng… tao yêu mày, thằng khốn ạ. Nhưng tao không nghĩ địa ngục sẽ chứa chấp một đứa như mày đâu, đồ chó đẻ.
Chap 5: Thứ tư

Ánh hoàng hôn từ từ ló dạng ở chân trời phương đông, khi Jeff đang lết từng bước đến một căn nhà trông khá sang ở phố bên cạnh. Cả khu phố vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, những người dậy sớm đi làm vẫn không chú ý đến Jeff. Có lẽ họ tưởng hắn là một người khách từ nơi khác tới. Jeff phóng qua hàng rào của một ngôi nhà mà hắn đã canh me từ lâu. Từ từ và chậm rãi, Jeff đột nhập thành công vào tầng hầm. Tỉ lệ tội ác ở con phố này phải nói là rất thấp, vì những người dân ở đây đều vô cùng hiền hoà và đáng tin tưởng. Nhưng đối với Jeff, đây là một con mồi hoàn hảo để hắn thoả mãn cơn khát máu của mình. Đây rồi, số 322, đại lộ Wilshire.

Chủ nhà là một cặp đôi trẻ mới cưới. Cả hai đều thuê một cô trông trẻ vào tháng trước để coi chừng đứa con mới bốn tháng tuổi của mình. May thay, họ đã thuê được một người trong khoảng thời gian khá ngắn. Cô bé ấy tên là Victoria, một cô bé mười bốn tuổi dễ thương, hiền lành, năng động, thân thiện và dễ mến. Đứa bé vẫn đang ngủ say trong nôi, sau khi được tắm rửa sạch sẽ và Victoria đã thay tã rồi mặc đồ cho nó. Trời tối. Khi vừa đặt đứa bé nằm xuống gối được vài phút, chuông điện thoại reo. Victoria ra bắt máy.

_ A lô, xin hỏi ai đấy ạ? – Victoria hỏi bằng một giọng ngái ngủ – A, chào cô chú! Vậy chừng nào hai người sẽ về ạ?

_ Cô chú sẽ về nhà vào khoảng mười giờ sáng ngày mai. Hi vọng cháu vẫn ổn với con trai của cô nhé?

_ Không thành vấn đề! Con trai cô đúng là thiên thần giáng trần mà!

_ Cám ơn cháu. Mà sao nghe cháu có vẻ mệt mỏi quá vậy? Đi ngủ chút xíu đi, Victoria.

_ Vâng, nếu được ạ. Giờ thì xin phép cô, cháu đi chợp mắt một lúc đây.

_ Ừ, nếu có cần thì cô chú đang ở Econo Lodge đấy nhé. Cháu có số của cô rồi mà.

_ Vâng ạ.

_ Ngủ ngon nhé, Victoria.

_ Cám ơn cô.

Victoria bấm ngắt cuộc gọi rồi vất điện thoại nằm vươn vãi trên sàn. Cô bé nằm gối đầu trong đống gối mềm mềm xốp xốp trên chiếc ghế sofa gần phòng em bé, sau đó ngủ ngon lành.

Khoảng vài tiếng sau, Victoria giật mình bật dậy vì một tiếng động dưới tầng hầm. Nghĩ chắc chỉ là mấy con chó của hai cặp vợ chồng ở dưới nhà thôi nên cô bé nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng… tiếng động ngày càng trở nên lớn hơn. Victoria bắt đầu thấy sợ. Cô bé bước xuống ghế và ló đầu ra ngoài hành lang nhìn. Im lặng đến đáng sợ. Cô bé trở về ghế sofa và nằm xuống. Sau khi nằm đó suy nghĩ một lúc, Victoria bình tĩnh lại.

ẦM!!!

Hoảng loạn, Victoria vớ lấy cái điện thoại và bấm 911.

_ 911 đây. Có chuyện gì? – giọng phụ nữ.

_ A lô…? Xin hãy giúp tôi! Tôi nghĩ có người đã đột nhập vào nhà rồi!

_ Cô bé, bình tĩnh lại nào. Tôi không hiểu cô đang nói gì hết.

_ Có ai đó… đang ở trong nhà tôi – Victoria thì thầm – có ai đó… đã đột nhập vào đây.

_ Cô đang ở đâu?

_ Số 322, đại lộ Wilshire. Gia đình này thuê tôi đến giữ trẻ… tôi… tôi không biết gì hết…

_ Tôi sẽ gửi cảnh sát đến ngay. Bây giờ cô hãy làm theo những gì tôi nói. Còn ở đó không cô bé?

_ Va… vâng – gương mặt Victoria đầm đìa nước mắt.

_ Tìm một nơi nào đó trong nhà. Trong tủ quần áo hay chạn thức ăn cũng được. Nấp vào đó rồi kiếm đại một vật để tự bảo vệ mình trước đi.

Victoria run bần bật trong sợ hãi. Cô bé từ từ lẻn ra khỏi phòng của em bé, rồi chậm rãi bước xuống cầu thang. Tạm thời không có ai ở trước mặt cô cả… nhưng, tiếng động ở tầng hầm vẫn đang ám ảnh cô. Victoria bước vào nhà bếp và rút ra con dao lớn nhất trong tủ.

Đột nhiên, có tiếng cửa mở.

Victoria hoảng loạn và phóng thẳng vào chạn đựng đồ ăn, sau đó đóng cửa lại càng sớm càng tốt. Cô co ro người lại, cố gắng nép mình vào thật sâu trong tủ.

_ Lạy Chúa… hắn đang ở đây! Tôi nghe thấy tiếng hắn! Hắn đã ra khỏi tầng hầm rồi! Giúp tôi với… Lạy Chúa… Cô gì ơi… tôi đang ở trong chạn đựng thức ăn… và tôi có dao…

_ Đừng sợ. Tôi sẽ giữ liên lạc với cô cho đến khi cảnh sát đến. Trong lúc này, trốn đi. Còn ai trong nhà, ngoài cô ra nữa không?

_ Em bé! Trời ơi, đứa bé vẫn còn trong nôi – Victoria như muốn bật khóc.

_ Cô đã khoá cửa phòng của đứa bé lại chưa?

Jane im lặng. Cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng nói của Victoria. Cô biết mình là người duy nhất Victoria tin tưởng bây giờ. Jane thở dài. Nếu cô không đến đó thật nhanh, có lẽ Jeff sẽ là thứ cuối cùng Victoria nhìn thấy.

_ Va… vâng… hình như là đã khoá rồi… – Victoria lắp bắp.

Có tiếng bước chân.

_ Đứa bé sẽ không sao đâu. Cứ giữ máy. Cảnh sát sẽ đến sớm thôi.

_ Lạy Chúa… tôi có thể nhìn thấy hắn ta!

_ Miêu tả vẻ bề ngoài của hắn cho tôi nào cô bé.

_ Xin… xin lỗi… tôi không thể nói lớn hơn được nữa. Hắn sẽ nghe thấy tôi mất…

_ Không sao, cô sẽ không sao hết – Jane trở nên mất bình tĩnh. – Nói cho tôi nghe xem, trông hắn như thế nào?

_ Không! Tôi sợ lắm! Tôi không thể!

_ Hắn đang hướng đến chỗ cô à? Lẹ lên, nói cho tôi nghe xem trông hắn như thế nào!?

_ Hắn… hắn mặc một cái quần đen… và hình như là một cái áo khoác trắng… tôi không biết!! Tôi sợ lắm, làm ơn đến đây nhanh lên đi!

Có tiếng cửa mở.

Jeff bước vào phòng đứa bé. Đồ chơi nằm vươn vãi trên sàn nhà. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhen nhóm vào phòng qua khe hở giữa tấm màn nhung, vô tình tạo nên một ranh giới giữa Jeff và đứa bé. Jeff lún sâu hơn vào bóng tối, mắt vẫn không rời khỏi đứa bé. Hắn nhìn vào cái nôi một cách chăm chú. Dù rằng Jeff đã tự rạch một nụ cười lên mặt mình, trán hắn nhíu lại. Đứa bé bắt đầu khóc khi nhìn thấy gương mặt kinh khủng của Jeff. Hắn áp lưỡi dao vào má đứa bé, tránh để đầu nhọn đâm vào da thịt đứa trẻ ấy, rồi nhìn thấy hình ảnh ghê tởm của mình phản chiếu qua lưỡi dao. Mỉa mai thay, hắn nhìn thấy cái bóng của mình đang nhạo báng mình.

_ Suỵt… đi ngủ đi bé… khi em đã khôn lớn rồi, ta sẽ quay lại và đưa em đi khỏi cái thế giới mục nát này.

Jeff nhặt một con gấu nhồi bông trên sàn lên và đặt vào cái nôi như để dỗ dành đứa trẻ. Đứa bé ôm chầm lấy con gấu, và Jeff quay lưng lại rồi bước ra khỏi phòng. Trong lúc ấy, ở thị trấn Drury, nơi cha mẹ đứa trẻ đang đi nghỉ mát. Họ đều đã mệt nhoài sau trận cãi cọ. Ngay khi cô vợ cúp điện thoại của Victoria, cả hai đã cãi rất căng với nhau rồi. Quả thật một chuyến du lịch ra vùng ngoại ô không giúp ích được gì cho cả hai mà.

_ Anh nghĩ chúng ta nên về nhà không?

_ Lúc này á? Chúng ta đã thuê trọn căn phòng này cho đêm nay mà.

_ Em chỉ muốn thấy con thôi… Marco ạ. Hay anh muốn vào xe ngủ?

Người cha đứng dậy. Cuối cùng vợ ông cũng đã nói thứ ông muốn nghe. Ông rề rà vớ cái chìa khoá ở bàn ngủ rồi mở cửa phòng khách sạn, đứng đợi vợ mình bên ngoài. Bà ấy bước đến cửa xe và bước vào. Cả hai không nói với nhau câu nào.

Cả hai bắt đầu lái xe đi lúc 5:15 sáng. Họ muốn lao về nhà càng nhanh càng tốt. Trong lúc đó, từ bên trong nhà, Jeff có thể nhìn thấy xe cảnh sát đang hụ còi ở ngoài. Vậy là hết, hắn nghĩ vậy. Hắn đến bên cửa sổ và kéo màn ra, chờ đợi cảnh sát hành động…

Có tiếng gõ cửa.

_ Cảnh sát đây. Làm ơn hãy mở cửa ra.

Jeff từ từ bước đến gần cánh cửa. Bên ngoài, bọn cớm lại gõ thêm một lần nữa.

_ Xin chào, có ai ở nhà không? Nếu không có ai trả lời, chúng tôi sẽ phá cửa. Này?

Tay của Jeff mân mê đầu nhọn của lưỡi dao. Cuối cùng cũng đã tới lúc. Hắn đã nhịn lâu lắm rồi; hắn muốn tắm trong máu của một kẻ nào đó. Hắn muốn nếm mùi vị máu của con mồi hắn. Trên cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên khi Victoria khẽ cử động. Cô biết mình sắp chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng, và sau chuyện này, cô sẽ không được cứu như đã hi vọng.

_ Cô gì đó ơi… cảnh sát sắp vào nhà rồi… Hắn sẽ giết họ mất!

Điện thoại báo bận.

_ A lô, cô gì đó ơi!? Cô còn đó không? Lạy Chúa ơi…

_ Đây là lời cảnh cáo cuối cùng đấy! – một viên cảnh sát lên tiếng.

_ Cứu tôi với!! Tôi đang ở trong này! – Victoria gào lên trong kinh hoàng.

RẦM!

Jeff có thể nghe thấy tiếng thét của Victoria, nhưng cảm giác tắm trong máu của con mồi khiến hắn bơ cô ta đi. Hắn phải làm mình thoả mãn trước. Jeff biết chuyện này sẽ xảy ra thế nào. Lúc đầu bọn cớm sẽ quét khắp căn phòng này để tìm hắn. Sau đó hắn sẽ ăn một viên đạn hoặc bị vật xuống sàn nhà. Tiếp đó là nhà đá rồi cuối cùng là buồng ga tử hình. Nhưng, hắn biết mình cần phải làm gì, kể từ ngày hắn tàn sát cả gia đình mình. Jeff dùng bẫy để cứa cổ tay của tên cớm đầu tiên bước vào, sau đó dùng “công cụ” để lôi hắn vào một góc khuất.

Tay của tên cớm ấy giật lên giật xuống, và vô tình khai hoả hai phát đạn. Tiếng súng nổ đánh thức đứa bé, và khiến Victoria gào lên trong hoảng loạn. Jeff bước vào hành lang, lấy con dao ra khỏi cổ tay của tên cớm xấu số, rồi cứa thẳng vào cổ của tên đó. Đồng nghiệp của tên cớm kia hoảng loạn, khi thứ duy nhất mà hắn có thể thấy rõ bây giờ là hai vòng đen chết chóc quanh mắt Jeff. Vang lên khắp nhà là tiếng sặc máu và tiếng thét bị bóp nghẹn của tên cảnh sát xấu số. Tên cớm còn lại hoảng sợ. Hắn rút súng ra và chĩa vào mặt Jeff. Tầm nhìn của hắn loạn cả lên nên tên cớm ấy bắt đầu khai hoả lung tung. Trật hết, và người duy nhất ăn đạn là tên cớm đang nằm chết trên vũng máu kia. Jeff hành động thật nhanh, tay trái xô cái xác trước mặt mình xuống, tay phải rút súng trong túi của tên cớm ra. Tên cớm trước mặt hắn vẫn đang kịch liệt bóp còi. Không quan trọng nữa. Tiếng súng nổ đang khiến Jeff phát điên lên. Hắn với lấy con dao, nhắm thẳng đến ngực của tên cảnh sát rồi rạch một đường từ ngực kéo lên tới cằm tên đó. Nhanh, gọn, lẹ.

_ Chậc, tốn thời gian quá – Jeff thở dài.

Tiếng thét của Victoria và tiếng khóc của đứa trẻ kéo Jeff về thực tế. Hắn bước lên lầu.

_ Ừ nhỉ, suýt quên.

Hắn mở cửa tủ ra. Victoria vẫn đang hét lên một cách điên loạn.

_ Làm ơn!!! Đừng giết tôi!! Lấy tất cả những gì anh cần đi!! Lấy đứa bé hay lấy hết tiền đi, tôi không quan tâm!! Đừng giết tôi!!

_ Suỵt, im nào.

Jeff giật mạnh tóc cô bé xuống sàn. Cô bé tội nghiệp gào lên mỗi lúc một to hơn, khi Jeff chĩa con dao vào mắt Victoria… rồi từ từ ấn thật mạnh.

PHẬP.

_ Đi ngủ đi.

Máu bắn lên tung toé. Tiếng xương gãy đánh thức đứa bé dậy. Nó bắt đầu khóc.

_ Im đi nhóc… ta không muốn là người chấm dứt cuộc đời nhóc vào lúc này đâu – Jeff thì thầm với chính mình, trước khi lẩn đi ra khỏi nhà.

Bên ngoài căn nhà, còi ngừng hú. Cặp vợ chồng trẻ lao vào trong nhà ngay khi vừa tắt máy xe. Hoảng loạn trong sợ hãi, hai vợ chồng quên đi tất tần tật những chuyện không hay trong cuộc hôn nhân của họ. Trước mắt cả hai là một màu đỏ thẫm của máu pha trộn với màu xanh lạnh lẽo của ánh đèn lờ mờ, và tiếng khóc của con trai họ. Cả hai nhanh chóng lao đến chỗ con trai mình. Do bản năng người mẹ trỗi dậy, bà mẹ bế con mình lên để dỗ dành thằng bé, và cũng để an ủi mình rằng ít ra con trai mình không sao. Nhưng, dù bà có cố thế nào đi nữa, đứa bé vẫn khóc tỉ tê. Cả gia đình ấy sụp đổ trước viễn cảnh kinh hoàng trước mắt.

[...]

Xe cảnh sát vẫn tiếp tục hụ còi trước nhà cặp vợ chồng trẻ. Một nhân viên cảnh sát bấm một cái máy ghi âm.

_ A, cái này à? Ồ, không có gì đâu. Tôi chỉ ghi âm lại mọi thứ thôi mà.

_ Vậy là anh dùng cái đó để ghi lại lời khai của nhân chứng sao? – người phụ nữ hỏi.

_ Vâng vâng. Đây là cách tôi lấy lời khai, để sau này còn viết báo cáo cho chính xác ấy mà.

_ Lạ nhỉ? Tôi cứ tưởng cảnh sát ai cũng xài giấy bút để ghi chép lại lời khai chứ?

_ Tôi quá lười để ghi lại tất cả. – viên cảnh sát phì cười. – Và thêm nữa, thưa bà. Tôi không phải là cảnh sát. Tôi là đặc vụ Marcus East của FBI. Chắc bà còn nhớ mà, phải không?

_ A, dĩ nhiên rồi! Chao ôi, thì ra đặc vụ FBI còn ga lăng hơn cả cảnh sát nữa chứ!

_ Cám ơn thưa quý bà. Nhưng tôi rất tiếc là bây giờ chúng ta phải nói đến mặt tối của vấn đề rồi.

_ Vâng, tôi hiểu.

_ Tôi sẽ nhanh thôi, nhưng tôi cần lại lời xác nhận của bà. Bà không phiền nếu tôi dò lại bản báo cáo vừa viết chứ?

Tên đặc vụ giở giấy tờ ra.

_ Một vụ đột nhập vào nhà số 322 đại lộ Wilshire, nhưng dường như những đồ vật quý giá vẫn còn nguyên? Nhà bà vẫn còn điện, và nữ trang thì không bị mất chứ?

_ Vâng… đúng vậy. Nhưng tôi bị mất một khoản tiền nhỏ trong ngăn đựng đồ trong phòng ngủ. Khoảng 80 đô hay sao ấy.

_ À vâng. Xin lỗi vì đã gợi lên những chuyện không hay, nhưng chúng tôi bắt buộc phải xác nhận lại hết báo cáo. Chúng ta có ba nạn nhân. Một vụ giết người. Hai trong số đó là hai sĩ quan cảnh sát địa phương, người đã đến hiện trường vụ án khi nhận được một cuộc gọi từ nạn nhân thứ ba, là cô bé Victoria Brant, người đang trông trẻ cho gia đình bà lúc ấy.

_ Va… vâng… cô ấy giữ con trai chúng tôi khi hai vợ chồng đi… ừm… giải quyết vấn đề trong hôn nhân – và bà ấy bắt đầu bật khóc.

_ Cám ơn… và xin lỗi, chúng ta sẽ làm việc này nhanh thôi. Con trai bà, may mắn thay vẫn không sao. Tạ ơn Chúa. Có đúng vậy không?

_ Vâng… vâng… Thằng bé không sao.

_ Cảnh sát tìm thấy một lời nhắn đặt kế bên cô Brant, và đây là nội dung của nó:


Gửi Jeff

Nếu hiện giờ mi đang đọc tin nhắn này, hãy nhớ lấy những điều chi đây: Dù mi có ra tay tàn sát bao nhiêu nạn nhân đi nữa, dù cơ thể mi có thấm đẫm bao nhiêu lít máu của những kẻ vô tội đi nữa, ta vẫn sẽ truy sát mi đến cùng. Ta sẽ cướp lấy nạn nhân của mi, tất cả những mụ đàn bà và những thằng đàn ông đã bị mi chém giết và moi ruột. Ta làm thế không phải vì ta ghét họ. Ta chỉ có một ảo tưởng mãnh liệt rằng, những kẻ khốn khổ ấy là mi. Ta mường tượng ra cái cảnh đôi tay này tàn sát mi, lấy đi mạng sống của mi. Hình ảnh của mi khiến ta phát điên lên đi được, và ta chỉ muốn giết lũ chúng nó như thể ta đang giết mi vậy. Ta chưa bao giờ thích mi cả, thằng chó nhớp nhúa, tự phụ, ngu ngốc. Nụ cười của mi khiến ta phát tởm. Nhớ đây tên khốn kia. Cái đêm mà mi trèo vào phòng ngủ của con bé tội nghiệp ấy, ta sẽ cho mi chổng mông bay xuống cầu thang, đập vào kiếng rồi treo nội tạng mi lơ lửng trên đống kiếng cửa sổ vỡ vụn ấy. Đêm nay, khi chúng ta chạm trán, hãy đợi ta. Đêm nay sẽ là đêm hai cái ác giao nhau, kẻ mạnh giết chết kẻ yếu, và, tin ta đi, thằng khốn, mi sẽ là kẻ không sống sót mà bước ra khỏi cái nhà này đâu. Ta sẽ đến với mi, đồ chó đẻ ạ. Ngủ ngon nhé.

Kí tên

Jane the Killer

Đặc vụ East ái ngại nhìn người phụ nữ ấy, rồi tiếp tục lên tiếng:

_ Thưa bà, bà có biết một người nào đó tên là Jeff không? Một người bạn? Một người hàng xóm? Một cái tên nào đó mà bà nghe thấy gần đây? Hay đó là bạn trai của cô Brant?

_ Không… tôi không biết người nào tên Jeff cả… và tôi cũng không biết người nào tên Jane luôn…

_ Vâng, dĩ nhiên rồi. Nhưng mà dường như viên sĩ quan viết báo cáo này có thông tin của cô Jane hay sao ấy. Lúc về nhà, bà có thấy một người đàn ông nào đó có vẻ là Jeff đang rời khỏi nhà không? Hoặc là có nghe từ hàng xóm xem người đàn ông đó đã đi đâu không?

_ Không… nhưng mà, chẳng phải anh nên tập trung vào việc xem ai đã viết cái lá thư ấy hơn là người nhận thư chứ?

_ Ừ, bà nói đúng – ông ta bật cười. – bà biết một kẻ giết người hàng loạt tên là Jeff chứ? Chúng tôi đang lần tìm thằng chó đẻ ấy đây. Chúng tôi gần như đã bắt được hắn rồi, nhưng lại bị nẫn tay trên và thằng đốn mạt ấy đã chạy thoát. Rồi sau đó, chuyện này xảy ra. Nếu như bà không còn muốn hỏi gì nữa, thì chúng tôi xin phép…

_ ĐẶC VỤ EAST! Tôi xin ông! Hãy tìm những kẻ điên này! Thằng điên này! Hắn là một kẻ sát nhân! Đã có ba người chết trong nhà tôi rồi đấy! Ba người! Và lạy Chúa, có ai biết được hắn đã làm gì con trai tôi hay chưa…!?

Có tiếng em bé khóc.

_ Thưa bà, xin bà hãy an tâm. Tôi đã lần theo tên Jeff này từ lâu lắm rồi. Nhất định chúng tôi sẽ bắt được thằng chó đẻ đó.

_ Xin lỗi… chỉ là, sau tối qua… tâm trạng của tôi không được tốt lắm… Con tôi lúc nào cũng khóc, kể từ tối hôm qua rồi…

_ Cho phép tôi nhé? – Đặc vụ East bế đứa bé lên.

“Suỵt, bé con, đừng khóc nữa…

Hush, little baby, don’t say a word. Mama’s gonna buy you a mocking bird


“Ngoan nào con yêu, rồi mẹ sẽ mua cho con một con chim biết hát”

Đột nhiên, giọng của đặc vụ East thay đổi, trở thành giọng của một người phụ nữ. Đó chính là giọng nói mà cô bé Victoria đã nghe trên điện thoại.

Giọng nói của Jane.

“And if that mocking bird won’t sing, Mama’s gonna buy you a diamond ring”


“Và nếu con chim ấy không chịu hát cho con nghe, mẹ sẽ mua cho con một chiếc nhẫn kim cương”

Cô ta bắt đầu ngân nga với đứa trẻ, trước khi trở lại hình dạng của đặc vụ East. Đứa bé ngừng khóc.

_ Cái gì cơ!? Vừa rồi là… – người mẹ ngỡ ngàng.

_ Chắc bà mệt rồi. Chúng tôi chỉ cần nhiêu đó thôi. Nhưng, đừng đi ngủ.

Đặc vụ East quay đi. Dường như… dường như trước khi rút mình vào bóng tối, ông ta biến thành một người phụ nữ rồi nói vọng lại:

_ Vì có thể bà sẽ không bao giờ tỉnh lại được đâu.

Ở bên ngoài, Jane hiện nguyên hình. Cô bấm nút Stop trên cái máy ghi âm.
Chap 6: Thứ năm

Mưa bắt đầu rơi khi Jeff chợt bừng tỉnh từ cơn ác mộng của mình. Gió bắt đầu gào thét ở bên ngoài. Gió vù vù vào những chiếc xe xẹt qua xẹt lại trên vũng nước, khiến nước bắn tung toé, và phần nào đó rửa sạch vết máu trên chiếc áo hoodie của hắn. Một lớp máu đỏ tươi trôi tuột từ người hắn xuống đường, tạo thành một dòng sông máu, khiến người hắn sũng nước và trở nên nặng nề hơn. Cái cảm xúc nồng nàn khi xưa dường như đã biến mất trong hắn, nhưng hắn biết nó sẽ trở lại vào một lúc nào đó không lâu. Hắn chỉ có thể lấy lại được lí trí của mình trong chốc lát. Đủ lâu trước khi mọi thứ bắt đầu biến mất khỏi hắn. Con nhỏ ở quán ba, con điếm đã qua đêm với hắn, và cả cái kẻ đã để lại lời nhắn cho hắn trong phòng của đứa bé nữa. Đó là ai, và tại sao chúng biết hắn? Và thực sự, nếu con chó đó ghét hắn như vậy, tại sao nó không giết hắn đại đi luôn cho rồi?

_ Mẹ kiếp! Jane là con đ* nào!?

Cảm xúc này khiến hắn phát điên lên. Hắn muốn có máu. Hắn muốn ra tay tàn sát thêm nhiều người nữa. Chết tiệt, Jeff dường như sắp mất bình tĩnh rồi. Hắn mò tay vào túi, tay mân mê lưỡi dao bén nhạy mà hắn đã mài cách đây không lâu. Sớm thôi, cảm xúc này sẽ lấn át lí trí của hắn. Hắn cần được giúp đỡ, và hắn biết mình phải đi đâu. Jeff muốn trở về nhà mình. Cơn mưa này đây đã bắt đầu kéo theo một cơn bão đến với nó, khi Jeff dừng chân lại trước cửa nhà, ở cuối thành phố. Sấm chớp đùng đùng trên trời, và hắn nhìn thấy kính cửa sổ vỡ toang. Hắn bước vào nhà. Tiếng mưa rơi vẫn chan chát ngoài trên tường.

_ A, chào Jeff – Liu mỉm cười – Tưởng em không quay lại nữa chứ!

Jeff quay lại và trước khi hắn kịp nhận ra chuyện gì, Liu đã vớ lấy một cái cúp trong tủ và ném về phía hắn.

BANG!

_ Đi ngủ đi, thằng chó.

Thế giới của Jeff hoá đen. Hắn tỉnh dậy trong một căn phòng toàn là dụng cụ công nghiệp: nào là máy khoan rồi dao kéo, rồi búa. Căn phòng được xây cứ y như là lớp học dành cho thợ mộc học việc ấy.

_ Mẹ kiếp, mình đang ở đâu thế này?

_ Ta đợi mi đã lâu lắm rồi, Jeff ạ. – giọng con gái. Jeff giật mình ngước lên.

Hắn nhìn thấy Liu đang trả lời với hắn, nhưng đó không phải là giọng của anh ấy, mà là giọng của một đứa con gái. Đột nhiên, hắn thấy nét mặt của Liu biến mất trong không khí, rồi một làn khói dày đặc quấn quanh Liu. Cơ thể gầy gò của anh trai Jeff đột nhiên biến thành một cơ thể đầy đặn với những đường cong quyến rũ của một người phụ nữ. Cô ta đang mặc một cái áo đầm bó màu đen và trên mặt cô ta là hai hốc mắt đen hoắm. Cô ta bĩu môi và mỉm cười một cách trêu ngươi hắn. Một nụ cười quen thuộc.

_ MẸ KIẾP!! MÀY CHÍNH LÀ CON ĐIẾM ĐÃ QUA ĐÊM VỚI TAO TRONG KHÁCH SẠN!!! – Jeff gào lên.

Jane bật đèn lên và chiếu nó về phía mình. Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da cô ta trông trắng bệch như xác chết, nổi bật giữa mái tóc xoăn đen dài, xoã xuống lưng. Thú thật là cô ta rất đẹp, nhưng bầu khí bao phủ xung quanh cô ta trông thật méo mó, y như Jeff vậy.

_ Ta đã bảo là ta sẽ đến với mi mà, thằng bệnh hoạn. À mà phải công nhận nhé. Ta đóng vai thằng anh mi hợp ghê cơ.

_ Cả mẹ mi nữa – Jane hoá thân thành Margaret, mẹ Jeff.

_ Và cả bố mi nữa chứ. – cô ta thay đổi hình dạng thành Peter, bố Jeff.

_ Tài tình quá phải không? – Jane trở lại hình dạng thật của mình – Còn ngươi. Ôi, ta khao khát muốn được dùng chính đôi tay này lột hết lớp da còn sót lại trên mặt ngươi quá, Jeffrey. Cuối cùng, những ngày tháng tung hoành ngang dọc của ngươi cũng đã kết thúc. – Jane mỉm cười một cách độc ác.

_ Sao mày phải đợi đến bây giờ…? Tại sao…

_ Tại sao!? TẠI SAO HẢ, THẰNG CHÓ ĐẺ KIA!!!!??? MÀY CÓ CÒN NHỚ MỘT THỊ TRẤN NHỎ MANG TÊN BELLEVUE, Ở ILLINOIS KHÔNG!!??? Còn nhớ không, thằng chó!? À, phải rồi. Mày là một thằng tâm thần dở hơi. ĐÁNG NGUYỀN RỦA!!! Chắc tao không cần phải nhắc lại đâu nhỉ? Mười một năm rồi. TAO ĐÃ LUÔN TÌM KIẾM MÀY TRONG SUỐT MƯỜI MỘT NĂM QUA RỒI!!! Kể từ khi tao còn nhỏ. Kể từ khi mày tàn sát cả gia đình tao. Kể từ khi mày bỏ sót căn phòng tao. Kể từ đó, tao được nuôi trong máu của người thân và lòng hận thù dành cho mày, THẰNG CHÓ ĐẺ Ạ!!

Jeff bật cười. Tức cười thật.

_ Đồ bệnh hoạn.

_ Hmm… Nói thật là ta chả nhớ gì cả, bé con ạ.

_ Mi sẽ phải hối hận vì những chuyện mi đã gây ra cho ta.

Jane rút dao ra. Cô ta lao về phía Jeff. Hắn vẫn tiếp tục cười một cách man dại.

_ Chém hụt rồi bé ơi. Đừng lo, cưng sẽ không bao giờ đụng vào cái mặt xinh đẹp này của ta được đâu, Jane the Killer ạ. Ôi thảm hại chưa kìa? Mất cha mất mẹ rồi, giờ đây cưng đã trở thành một con điên mít ướt mà cầm dao quơ qua quơ lại phủi ruồi kìa. Tội nghiệp quá.

_ Đ*t mẹ mày! Sao mày dám…

_ Cưng tưởng ta không thấy mấy trò của cưng à? – Jeff ngừng lại. – Cho ta xin. Chỉ cần một cái gương và một vài kĩ thuật, cộng thêm một ít khói nữa là xong chuyện. Cưng không thể làm những gì ta làm mà không có mắt đâu. Ta biết cưng đã kí một giao kèo với quỷ dữ, quái vật, hay thần linh… kệ mịe nó, *éo quan tâm. Tuy nhiên, cưng đã phải trả một cái giá khá đắt cho chúng. Cưng cần máu mà, đúng không!? Rất nhiều máu là đằng khác.

Jeff cười man dại. Máu bắt đầu chảy ra từ vết cắt trên mặt hắn, từ từ nhỏ giọt xuống ngực áo rồi tay hắn, đủ để bôi trơn và khiến hắn thoát ra khỏi dây trói. Jeff đá một phát vào bụng Jane, khiến cô ta ngã xuống đất. Trước khi Jane kịp đứng lên, Jeff đã tiếp tục hành hung cô ta bằng cách liên tục ném ghế rồi những gì có thể vớ được trong tay vào tay cô gái ấy. Chúng vỡ toang khi đập vào lưng Jane. Nếu Jane là người bình thường thì có lẽ cô ấy đã chết từ lâu rồi.

_ Ta rất thích nghịch với cưng đấy, Jane ạ.

Jane bắt đầu gào lên, khi Jeff kéo lê cô ta dưới sàn nhà. Tay hắn giật lấy tóc Jane rồi ném cô ta lên một chiếc bàn gỗ ở góc phòng. Jane hoảng sợ. Mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch. Bây giờ, suy nghĩ của Jane đặc quánh những nỗi kinh hoàng khi biết mình sắp chết dưới tay Jeff.

_ Thật tình… ta cứ nghĩ cưng sẽ làm tốt hơn thế này chứ. Ta thèm máu của cưng lắm… kể từ ngày chúng ta gặp nhau trong quán rượu rồi…

Jeff đè Jane xuống bàn, cố gắng giữ tay cô ta lại. Đáng kinh ngạc thật, hắn nghĩ thầm. Người cô ta như được đúc từ kim loại ấy, Jeff phải dùng kiềm sắt thì mới giữ được cô ta lại. Nó hợp với cô ta kinh dị… y như là cô ta đã được sinh ra như thế này ấy.

Từ từ, chậm rãi, Jeff bắt đầu bẻ xương cô gái nằm dưới người mình. Jane gào lên trong đau đớn. Tiếng gãy xương nát thịt của Jane kết hợp với tiếng gào thét của cô ta vang dội khắp căn nhà. Jane quằn quại khắp nơi, cố gắng vớ đại cái gì đó làm vũ khí, bất cứ cái gì cũng được, để cô ta thoát ra sự tra tấn này. Bất chợt, Jane vớ được một vật nào đó bằng sắt. Bằng hết sức bình sinh, cô đập mạnh nó vào chân Jeff.

CỐP

Jeff ngã xuống đất. Xương chân hắn vỡ vụn ra. Ngạc nhiên, Jane nhìn lại thứ mình đang cầm trên tay. Đó là một cây búa tạ. Đột nhiên, cơn đau thấu xương kéo Jane trở về thực tế. Cô cố gắng thoát khỏi cái kiềm đang kẹp tay mình lại, và từ từ tháo nó ra khỏi cái tay đã gãy vụn của mình. Jane ngó láo liên vào cây kiềm. Vì áp lực kẹp của nó quá mạnh, nó đã kéo một phần da của Jane ra và làm gãy luôn xương cổ tay của cô. Bây giờ, bàn tay Jane không khác gì một quả bóng xì hơi hết.

_ Đáng đời, đồ quỷ cái – Jeff bật cười.

Jane vớ lấy cái máy khoan và cắm thẳng vào người Jeff. Hắn gào lên. Máu bắt đầu bắn tung toé khắp nơi.

_ CHẾT ĐI!! THẰNG KHỐN NẠN!!!

_ Tao sẽ moi tim mày ra, ĐỒ ĐIẾM!! NHỚ ĐẤY, CON QUỶ CÁI!!!

Máu chảy lênh láng trên sàn nhà. Jeff đã bị mất rất nhiều máu, và nếu như hắn là người bình thường, có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi. Ngoài trời, sấm sét đùng đùng khắp nơi. Bây giờ, đây không còn là một cuộc chiến giữa loài người nữa, mà là một cuộc đấu sống còn giữa hai loài ác ma. Tia chớp ở ngoài vô tình đánh vào phần dây điện trên gác mái, khiến cả ngôi nhà chẳng mấy chốc chìm trong biển lửa. Lửa lan tới phần máu đọng lại trên tường, biến cả căn phòng thành một lò thiêu hôi thối. Jane bước đến gần cơ thể Jeff và lôi hắn dậy.

_ Jeff, đừng chết. Ta vẫn cần ngươi sống.

Jeff tự đứng dậy. Áp lực mà hắn dồn vào chân khiến một mảnh xương vỡ ra. Cơn đau này khiến hắn như điên lên, nhưng cảm xúc của hắn hiện giờ còn điên cuồng hơn thế nữa. Mẹ kiếp, hắn *éo cần mấy cái dụng cụ trước mặt. Dây chích điện, lưỡi cưa với chả cây búa *éo là gì với hắn. Chúng không thể thoả mãn cơn khát máu của hắn được. Jeff rút con dao trong túi mình ra.

_ Ta sẽ không đi theo cưng như một con chó đâu Jane ạ.

_ Ngươi đã lấy tất cả mọi thứ của ta rồi Jeff… ngươi đã lấy đi cuộc đời ta, và ta đã đợi khoảnh khắc này suốt mười một năm rồi.

_ Ta vẫn chưa đụng tới mạng sống của cưng mà? Nhưng sẽ sớm thôi…

Jeff lết bước về phía Jane. Cảnh vật như nhoè đi với hắn, vì vết thương quá nặng và vì hắn mất máu quá nhiều. Jane nhấc tay lên, và dường như căn phòng bắt đầu di chuyển trong bóng tối mịt mù. Cả ngôi nhà biến thành địa ngục trần gian đối với Jeff. Bố mẹ hắn đang đứng đó bên cạnh Jane, trong cái tình trạng mà hắn đã nhìn thấy mười một năm về trước: lênh láng máu và ruột gan phèo phổi đã bị moi ra hết.

_ Jeff, tại sao con lại làm thế này với bố mẹ? – Bố hắn, Peter lên tiếng.

_ Bố mẹ không hề nói dối con. – Margaret, mẹ hắn, bật khóc. – Bố mẹ chưa bao giờ nỡ làm vậy với con hết. Bố mẹ chỉ cố gắng bảo vệ con thôi, Jeffy à.

_ Đáng ra em đã có thể ở lại – Liu buồn bã nhìn hắn – và chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc như xưa. Bố mẹ và anh đã thanh thản ở thế giới bên kia rồi. Nhưng còn em… em sẽ mục nát trong địa ngục mất… Jeff của anh…

Gia đình hắn tiến tới và bắt đầu xẻo ra từng miếng thịt của hắn. Họ liên tục lầm bầm một câu nói duy nhất, là giải thoát cho hắn. Jeff nhìn thấy bố mẹ và anh trai mình cầm búa và cưa xích cứa liên tục vào người mình. Hắn đang bị tra tấn một cách vô cùng tàn bạo, và Jane thì đứng đó cười thích thú vào mặt hắn.

_ Đi ngủ đi – Jeff nghe Margaret, Peter và Liu lạnh lẽo thì thầm với hắn.

_ Mi cảm nhận được sự đau đớn đấy rồi chứ Jeff? – Jane mỉm cười – Mi đã cảm thấy hối tiếc vì những gì đã đánh mất chưa? Đây chính là cảm giác mà mi đã đem lại cho ta mười một năm về trước. ĐÂY CHÍNH LÀ ĐIỀU ĐỐN MẠC MÀ MI ĐÃ GÂY RA CHO BIẾT BAO NHIÊU NGƯỜI!!! Đồ quái vật! Mi điên rồi!

Bóng ma của gia đình Jeff vẫn liên tục nện hắn bằng những công cụ tra tấn ấy. Máu ứa ra trong căn phòng ngùn ngụt cháy.

_ Cưng nói quá cho ta rồi đấy Jane. Ta *éo quan tâm.

_ Ngươi… ngươi… – Jane ngỡ ngàng.

_ Suỵt… đi ngủ đi cô bé.

Căn nhà cháy rụi.
Chap 7: Thứ sáu


Sweet dreams are made of this
Who am I to disagree
Travel the world and the seven seas
Everybody looking for something
Some of them want to use you
Some of them want to get used by you
Some of them want to abuse you
Some of them want to be abused.


Ta đắm chìm trong cơn đê mê ngọt ngào
Trên đời này có ai cần một kẻ như ta?
Ngao du khắp bốn phương tám hướng
Ta nhìn thấy đủ loại người khác nhau
Có những kẻ muốn lợi dụng các ngươi
Nhưng cũng có những kẻ muốn các ngươi sử dụng chúng
Có những kẻ muốn ngược đãi các ngươi
Nhưng cũng có những tên muốn được các ngươi ngược đãi.

Nằm trên chiếc bàn sắt lạnh ngắt trước người khâm liệm xác chết là một tên con trai cao, gầy. Da hắn ta trắng bệch. Một vài lớp da của hắn trũng xuống do vết sẹo hằn sâu trên mặt. Đôi mắt hắn nhìn chăm chăm một cách vô hồn lên trần nhà, dường như không bao giờ khép lại được. Một đường rạch kéo dài trên mặt hắn thành một nụ cười. Vâng, đây chính là JEFF, hay còn được biết đến là JEFF the Killer.

_ Là một vụ giết người – một nhân viên pháp lý lên tiếng – Mất máu do vết thương quá nặng. Đơn giản vậy thôi.

_ Frank, đừng đùa vậy chứ? Chẳng phải người ta lôi tên này ra từ một căn nhà bị cháy sao?

_ Ừ, tôi đã đọc bảng báo cáo của cảnh sát rồi, nhưng mà sao hả? Tôi chả thấy có một vét cháy nào trên người tên này hết. Cô có nhìn thấy cái nào không?

_ Chả lẽ anh đang tính nói là có ai đó đã thiêu sạch quần áo của tên này, sau đó thay đồ cho hắn rồi bỏ hắn lại vào căn nhà khi lửa đã tàn?

_ Không… nhưng tôi đoán có lẽ tên này đã lao đầu vào một trận đấu một sống một còn trước khi chết…

_ Có gì đó không ổn… đáng ra hắn đã phải chết cháy sau khi cảnh sát đưa hắn ra khỏi toà nhà phừng phực lửa đó rồi chứ? Ý tôi là, không người nào…

_ Elli… cô nhìn xem. Hắn có còn là con người nữa không?

Jeff bừng tỉnh. Mắt hắn nhìn chăm chăm vào tên bác sĩ pháp y trước mặt mình.

Chín tháng sau. Nhà xác lại nhận được xác của một trong hai tên giết người tàn ác nhất trong lịch sử mà nhân loại từng chứng kiến. Lần này, trước mặt nhân viên pháp y là một cô gái trẻ, xinh đẹp, với đôi mắt đen sâu hoắm. Chết ngắt. Cảnh sát tìm thấy cô ta trong tình trạng tay chân bị xiềng xích. Bên cạnh thi thể người phụ nữ ấy là một lời nhắn:

“ĐI NGỦ ĐI JANE. TA SẼ ĐỢI CƯNG.”

Bản báo cáo của cảnh sát đã được in ra. Cô gái trẻ ấy chết sau khi sinh con.

Từ khóa : Thánh chiến Jeff và Jane – Một mất một còn
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top