Đây là bài "Sám hồn khúc", một trong ba bài hát bị nguyền rủa, hay còn gọi là bài hát của quỷ. Hai bài còn lại là "Đôi mắt thứ mười ba" và "Ngày chủ nhật đen tối". Ba bài hát này đều bị cấm trên toàn thế giới vì người nghe không chịu nổi giai điệu đau buồn của nó và rất nhiều người đã tự sát sau khi nghe. Trong ba bài hát này, bài Sám Hồn khúc và Đôi mắt thứ mười ba đã bị cấm tuyệt đối, không còn ai biết giai điệu của nó thế nào. Còn bài Ngày chủ nhật đen tối (Gloomy Sunday) chỉ bị cấm 10 năm rồi lại được cho phép biểu diễn bình thường, có thể tìm thấy bài hát này trên Youtube (Một trong những phiên bản của bài hát này đã được người dịch giới thiệu ở cuối chương 14).

Về bài "Sám hồn khúc", đây là bài hát do một tác giả người Mỹ viết, sau khi viết xong tác giả đã nổ súng tự tử. Vốn "Sám hồn khúc" là một bài hát sám hối nhưng nghe nói đã bị cấm và bị gọi là "Ác ma khúc" sau khi có hàng ngàn người tự sát vì nó:

"Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Một cảnh tượng tan hoang với những âm hồn phóng đãng ca hát
Cây hương thảo màu đen vươn những cành dây leo uốn lượn
Linh hồn nhìn quanh, tín ngưỡng ánh trăng màu máu
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Nữ vương hút máu tóc dài đẩy cánh cửa sổ phủ đầy bụi ra
Bóng cành cây khô in lên khuôn mặt thanh thuần như thiếu nữ của nàng
Tiếng ca ai oán của nàng hòa lẫn với tiếng hát của vong linh
Người yêu dấu ơi, có phải người còn nhớ hình dáng ta
Buổi tối ta được an táng có phải người vẫn đau buồn

Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Nói xa có một pho tượng cụt tay đang đứng
Đó là phương hướng được nữ thần chỉ thị
Những bông hoa nhỏ nở bên cạnh nàng, đó là thiên đường
Phía trước có một vực sâu, dòng suối nhỏ chảy róc rách
Nước sông như máu tươi tưới tắm cho khát vọng uống máu
Đó là món súp đã biến chất được đựng trong bát canh của nữ vương
Nàng sẽ ngắt đứt đóa hoa rồi hỏi nó có đau đớn hay không
Người yêu nơi phương xa, có phải người còn nhớ dáng hình ta
Lúc máu ta chảy không ngừng có phải người vẫn đau buồn

Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Mặt trời và mặt trăng vẫn thay nhau xuất hiện, ta lại chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng
Mặt trăng có mùi làm người ta mê muội, màu đỏ nồng nặc và hương thơm trắng bạc
Nữ vương khẽ ngâm nga, bông hoa bị ngắt nằm bên cạnh chân nàng
Chúng thích nơi lạnh lẽo, trốn ở bên cạnh cây khô dưới vực sâu
Để hằng đêm tĩnh mịch được nghe tiếng vang bí ẩn của máu dưới lòng đất
Chúng thích hát những điệu hát kỳ lạ, bằng tiếng ca giống như tử linh
Hát về ảo vọng trả thù hay về sự tuyệt vọng thê lương
Người yêu đã đi xa, có phải người còn nhớ dáng hình ta
Khi ta nhìn tang lễ của ta, vì sao ta không tìm được ánh mắt người

Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Hoa ở đó đều giống nhau, đều đang lẳng lặng sinh trưởng
Nếu không có ánh trăng yên tĩnh, tại sao lại râm mát như thế
Bãi cỏ mục nát tỏa ra mùi thối rữa thơm dịu
Những tinh linh (Elf) xinh đẹp đang bí mật rong chơi trong cung điện
Các nàng cũng đang tưởng niệm ai mang hồi ức đau thương
Dây mây xanh ngát quấn quanh che giấu dục vọng báo thù
Chờ đợi đến ngày được nhấm nháp bát súp có mùi như máu
Người ta yêu nhất, có phải người cũng giống ta
Chờ đợi khi tình yêu đến, chúng ta được mai táng cùng nhau

Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Tính mạng tùy ý sinh trưởng, nhìn thấy vô tận đau thương
Những đóa hoa cúi đầu ca hát, ca hát chủ trương bất tử
Nơi nào có hoa Mạn Sa Châu nhất định có hồi ức nở ra
Bóng lưng thiếu niên đi xa khảm vào viền mắt rưng rưng
Tình yêu không có người chúc phúc sẽ không vì vậy diệt vong
Có người lựa chọn hèn nhát, có người quyết định kiên cường
Dòng sông màu lam u sầu có thể rửa sạch quá vãng hay không
Ước định mãi mãi có thể có người giữ vững không quên hay không
Những lí do yếu ớt và sự miễn cưỡng bóp chết một đóa hoa đẹp đẽ
Sự đẹp đẽ đó héo rũ trong chờ đợi, biến thành đau thương, biến thành căm hận, biến thành khát vọng đẫm máu.
Ta phải tìm được hắn, bất kể bộ dáng hắn đã thay đổi hay chưa
Ta sẽ nhớ ánh mắt hắn từng sáng trong như vậy
Ta sẽ nhớ lời thề của hắn từng vang lên như vậy
Ta sẽ nhớ sự phản bội của hắn từng khiến ta tuyệt vọng rời đi
Hắn đã rời khỏi bàn tay dịu dàng lạnh buốt của ta
Hắn sẽ hạnh phúc vì không còn ta ngăn cản
Ta trở lại nơi thuộc về ta lần nữa
Bởi vì yêu, ta từ bỏ chính mình, lại một lần rong chơi một mình trong tăm tối
Nữ vương đáng thương cũng giống như bông hoa của nàng
Cuối cùng lựa chọn một mình uống hết bát súp như máu đó
Người thân yêu ơi, bất kể người đi đến phương nào
Mong người có lúc nhớ rằng mình từng có một cô dâu xinh đẹp
Trong nháy mắt chuyển vào phần mộ, tình yêu đã đồng nghĩa với tiêu vong
Tất cả tiếng khóc than đều là người còn sống tự mình sầu não".

Nguồn: Vozforums
Từ khóa : Creepypasta: Sám Hồn Khúc
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top