Sau trải nghiệm kinh hoàng lần trước, tôi chợt nhớ ra một câu chuyện khác li kì không kém. Suýt chút nữa, nó đã chìm vào quên lãng nếu cha mẹ tôi không nhắc đến.

Khi mới 5 tuổi, trí não trẻ thơ của bạn vẫn còn non nớt nên khó có thể đưa ra những lập luận suy đoán, hay liên kết những sự kiện tưởng chừng như rời rạc nhưng lại có quan hệ chặt chẽ với nhau. Thời gian trôi qua, những chi tiết sự việc ấy dần trở nên mờ nhạt và chìm vào quên lãng. Ngồi tâm sự lại với cha mẹ, họ đã tự tay phủi đi đống bụi và mạng nhện đã giăng kín bấy lâu nay câu chuyện hãi hùng ấy.

Giờ đây, tôi nhớ như in từng chi tiết (có lẽ quá chi tiết), câu chuyện về Gurgles và Bugman.

Năm ấy, tôi vừa mới tập tễnh đến trường mẫu giáo. Lúc ấy, đối với tôi, ai cũng là bạn bè cả, vì thế tôi chưa bao giờ lo về việc không có người chơi chung. Do xuất thân từ một gia đình nghèo khó, tôi ít khi nào có dịp dành thời gian với mấy đứa khác sau khi tan học. Cha mẹ tôi cật lực làm việc ngày đêm chỉ để lo cái ăn cái mặc, vì thế, họ không có thì giờ rảnh rỗi mà chở tôi đi chơi đây đó với các bạn khác.

Lẽ đương nhiên, phần lớn thời thơ ấu, tôi ru rú ở nhà, chơi với những thứ lặt vặt mà tôi tình cờ lụm được trên kệ tủ trong phòng. Do lúc nào cũng túng thiếu, cha mẹ tôi có thói quen gom góp dành dụm đồ đạc, và họ ghét phải vứt bớt bất cứ thứ gì, cho dù nó là đồ bỏ đi.

Trên chiếc kệ tủ ấy, có một cái TV cũ kĩ (đồ cổ lỗ sĩ nữa chứ). Nhìn vẻ bề ngoài, nó là một chiếc hộp nhỏ với lớp gỗ trang trí bên ngoài, cao 1foot rộng 2 feet. Màn hình thì nhỏ và hơi lồi, nhưng cũng đủ chiếm một nửa cái “mặt tiền” của chiếc TV. Kế bên màn hình là công tắc xoay dùng để chỉnh kênh. Phía trên chiếc hộp chĩa lên hai cái ăng ten bị xoắn không thương tiếc.

Mỗi khi cảm thấy buồn tẻ, tôi bâng quơ vận công tắc cái ti vi ấy lên, chán nản và thất vọng khi thấy cái màn hình đen trắng chớp chớp liên tục. Những lần như thế, tôi vặn, xoay, làm đủ trò với cái công tắc chuyển kênh, mong rằng nếu gặp may sẽ bắt được tín hiệu từ một đài địa phương nào đó. Đa số những lần ấy, tôi chỉ thấy thoáng qua những hình ảnh mờ đục không rõ nét, còn âm thanh thì cứ bị ngắt quãng, vỡ vụn. Chỉ có duy nhất một kênh là thực sự rõ nét và sống động.

Đó là chương trình Gurgles và Bugman.

Gurgles là một Chú Hề – nhưng không phải là một chú hề bình thường. Anh ta mặc một bộ đồ đen quấn quanh thân người mỏng manh khẳng khiu, với một chiếc cà vạt khá hợp tông cùng đôi giày quá cỡ khá dị hợm dành cho bọn hề để làm nổi bật cái thứ trang phục quái dị kia của mình. Đôi mắt anh ta đen hoàn toàn – cứ như những viên sỏi màu đen của gỗ mun – hoàn toàn không có một vệt màu trắng xung quanh nó (chỉ tròng đen, không tròng trắng). Một khuôn mặt đen được vẽ xung quanh đôi mắt ấy, kéo dài qua gò má và miệng, khiến anh ta nhìn như một bộ xương với nụ cười ranh ma.

Nếu Gurgles khiến tôi sợ chết khiếp, Bugman còn khiến tôi kinh hãi hơn nữa. Hắn ta nhỏ và tròn quay (như một người lùn lưng gù) với một cái áo choàng đen. Mắt hắn ta đeo vật gì đó, khiến chúng nhìn như đôi mắt của mấy con ruồi nhặng. Miệng hắn thì bị xoay 90 độ và mở mồm từ hai bên (thay vì mở chiều dọc như một người bình thường, nó mở theo chiều ngang), trông tởm lợm làm sao.

Chương trình ấy cũng hao hao tương tự như mấy chương trình hay đặt camera quay lén theo dõi phản ứng người đi đường khi họ bị chơi khăm. Chương trình chính thức bắt đầu khi Gurgles và Bugman trốn trong nhà một người nào đó. Gurgles sẽ xuất hiện trên màn hình, nhìn chằm chằm vào khan giả, giơ những ngón tay gầy trơ xương lên môi, ra hiệu im lặng.

Khi “ngôi sao chính” của chương trình (một người bình thường nào đó) xuất hiện, một tràng âm thanh tiếng cười được thu trước đó sẽ được mở lên. Bạn sẽ được xem nhân vật chính (ý tôi là nạn nhân) thực hiện những hành động thường trực vào ban đêm, mà không hề hay biết những âm mưu mà Gurgles và Bugman đã bày ra cho khan thính giả.

Độc giả sẽ được xem “ngôi sao của chương trình” làm bữa tối, hoặc ngồi ghế xem ti vi cùng với gia đình họ, hoặc đang làm bài tập về nhà. Sau đó, hãy xem cách Gurgles và Bugman trộm lấy cây bút, hoặc di chuyển cái ly, hoặc biến bất cứ vật gì “bốc hơi” ngay sau lưng họ.

Góc quay sẽ ngay lập tức thay đổi khi Gurgles và Bugman đổi chỗ trốn, từ những góc phòng tối tăm, đến ngăn tủ, đến trần nhà, hoặc phía dưới đồ đạc. Mỗi lần như thế, chúng đều nhìn về phía người xem, nháy mắt một cách đầu ranh mãnh. Khi chúng càng tiến gần đến “nạn nhân”, âm thanh tràng cười càng lúc càng lớn.

Cho đến khi, mọi người trong nhà đều đi ngủ, họ sẽ chọn ra một “nạn nhân” bất kì để hai người họ chơi khăm. Chờ đợi trong tủ quần áo hoặc phía dưới gầm giường, một khi nạn nhân đã say giấc, Bugman sẽ bò ra và nhẹ nhàng trèo lên giường, nằm kế bên. Cái mồm ghê tởm của hắn sẽ mở ra (tất nhiên là về phía hai bên), và cuối cùng sẽ thòi ra một cái ống hút nhọn hoắt cắm sâu vào cổ nạn nhân.

Nạn nhân lúc này sẽ bất động ngay lập tức – thường thì nếu họ tỉnh dậy, họ sẽ kháng cự khi chứng kiến Gurgles và Bugman đứng phía trên họ. Tiếng cười sẽ trở nên to hơn trước và vang dội khi “nạn nhân” tỉnh dậy.

Gurgles lúc ấy sẽ bắt đầu làm những trò hề trên màn hình, còn khán giả thì ngồi cười. Về phần Bugman, hắn chỉ chăm chú dùng ống hút ấy mà uống máu từ cổ nạn nhân. Khi mà nạn nhân không còn tỏ ra kháng cự sau vài phút, tiếng cười sẽ chuyển thành tiếng vỗ tay và hò hét cổ vũ.

Khi mà Bugman xong việc, khuôn mặt của Gurgles sẽ chiếm lấy cả màn hình với cái miệng to khủng khiếp cùng hàm răng nhọn hoắt. Rồi sau đó, hắn the thé nói lời tạm biệt “gặặặặặặặp lại các bạn saaaaaaaau”

Cái cách mà cặp mắt đen thui ấy chọc thủng màn hình khiến tôi lúc nào cũng lạnh cả sống lưng. Tôi ghét cái chương trình đó, nhưng lúc nào cũng sợ sệt, không dám đến gần cái tivi khi nó đang mở.

Một ngày nọ, cái Ti vi ấy đột nhiên biến mất khỏi căn phòng. Cha mẹ giải thích với tôi (lúc ấy chỉ là đứa bé 5 tuổi) rằng họ bán nó để trang trải kinh phí. Tôi chấp nhận mà không hỏi gì thêm; thậm chí tôi còn mừng nữa chứ, vì cuối cùng nó cũng khuất mắt tôi.

Nhưng hôm qua, khi tôi đề cập đến cái TV ấy lần nữa, họ trao đổi nhau ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng, rồi kể thêm vài thông tin mà hồi ấy tôi còn quá nhỏ để biết.

Nửa năm trôi qua, Derek (một người bạn cùng lớp, nhưng tôi không thân lắm) chết trong một vụ giết người kinh hoàng. Cậu ta bị giết bởi một vết thương sắc nhọn, như bị đâm phía bên cổ. Không có bằng chứng gì cho thấy đây là một vụ đột nhập, nên cha mẹ của nạn nhân (lúc này rất đau khổ và quẫn trí) nghiễm nhiên trở thành những nghi phạm số 1. Họ phủ nhận tất cả những cáo buộc chống lại họ.

Khi mà cô Nolan (giáo viên của tôi) trình bày sự việc trước cả lớp, tôi hình như có kể với cô giáo rằng đã thấy Derek cùng gia đình cậu ta trên chương trình Gurgles và Bugman một ngày trước đó.

Khi cô Nolan kể lại cho cha mẹ tôi những gì tôi nói trên lớp, họ ngay lập tức đem cái tivi ấy khỏi phòng tôi đến trại rác, và đốt cháy nó. Những tàn dư của nó không còn gì ngoài tro bụi và đống kim loại bị nung chảy.

Cái TV ấy được đặt ở trong phòng tôi là vì nó đã bị hư từ lâu và không còn dùng được nữa. Cha mẹ tôi chưa bao giờ cắm điện chiếc tivi ấy khi để nó trên cái kệ tủ cả.

Những gì mà tôi xem trên màn hình, hoàn toàn không phải từ tivi.

Vậy đấy, đó là câu chuyện của tôi về Gurgles và Bugman. Nhưng tôi không chắc nó đã kết thúc hay chưa.

Hơn nữa, liệu Gurgles và Bugman có còn trình diễn những tiết mục đêm khuya cho những khán giả không hay biết gì về họ, một nơi nào đó trên trái đất này?

Và nếu là vậy, ai sẽ là ngôi sao chính trong chương trình tiếp theo?

Sẵn tiện, trên mạng có một bức hình của Gurgles, đừng xem nếu bị bệnh tim nhé (cảnh báo trước rồi đấy)



Tên dịch giả: YaMiDowaKi
Nhóm dịch: Consternated Team
Tác giả: WontThinkStraight
Từ khóa : Gurgles và Bugman
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top