Sau đây là nội dung của một cuộc gọi đến đường dây 911 vào ngày 22 tháng 8 năm 2011, trực thuộc sở cảnh sát Milton, bang Ohio. Tất cảnhững đoạn hội thoại này đã được đưa lên báo chí và các phương tiện truyền thông nhằm giúp cảnh sát giải đáp cái chết bí ẩn của bà Mary Carter và cả gia đình mình, bao gồm người chồng, hai đứa con trai và người con gái Susan Carter, hiện vẫn còn mất tích.
CALL TRANSCRIPTION # 0703321 –
A32.4
DATE: 22 / 8 / 2011
TIME CALL START: 9 . 37 PM
TIME CALL END: 9. 52 PM [ Bắt đầu cuộc gọi – 9.37 ]
Sĩ quan: 911 đang nghe, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?
Carter: CHO CẢNH SÁT TỚI NGAY ! Làm ơn đi ……. ! Địa chỉ….địa chỉ là Trang trại Hawkes, số….2251 đường Stahl Herber Rd . Có ai đó vừa đột nhập vào nhà tôi….
Sĩ quan: Thưa bà, xin bà hã-
Carter: Ai đó đột nhập vào nhà tôi và GIẾT CẢ GIA ĐÌNH TÔI RỒI ! LÀM ƠN……! Làm ơn cho cảnh sát đến thật nhanh giúp tôi… Ôi…..máu….máu ở khắp nơi……..
Sĩ quan: Các xe cảnh sát trong khu vực đã được điều động. Xin cho tôi biết tên bà. Tôi hứa họ sẽ đến sớm nhất có thể.
Carter ( thở gấp ): Mary….Mary Carter ! Tôi sợ lắm….. (Đầu dây phía Carter có tiếng la hét hỗn loạn, và tiếng đập cửa liên tục )
Sĩ quan: Ai ngoài đó thế?
Carter: Tôi không biết ! Kẻ đó đang đập cửa phòng tôi………
Sĩ quan: Bà có thể cố nhận dạng hắn không?
Carter: KHÔNG ! Tôi không biết hắn là ai cả. Có lẽ hắn đang cố vào đây ……..À khoan ……Tôi có khẩu súng săn của chồng tôi …..Nhưng tôi sợ…..tôi sợ tôi không thể bóp cò
Sĩ quan: Tôi khuyên bà tránh sử dụng súng. Cảnh sát sắp đến rồi. Nhưng thật sự bà nên nắm chặt nó phòng trường hợp xấu nhất.
Carter: Cửa sổ…..hắn đang đập cửa sổ…nó sắp bể rồi!
Sĩ quan: thưa bà, nếu hắn cố vào th-
Carter: Tôi…..Tôi không nghĩ tôi làm được! Tôi sợ…..tôi……Hắn cứ gào thét nhìn về phía tôi. Tên điên…!
(Cửa kính đã vỡ. Đầu dây bên kia vang lên thét phụ nữ, và một tiếng súng chát chúa chỉ vài giây sau khi Carter ném rơi điện thoại xuống sàn. Sau đó…..tất cả chỉ là một khoảng im lặng)
Sĩ quan: Bà Carter?
(Không có gi ngoài sự im lặng, rồi bỗng có tiếng động, ai đó như đang cầm chiếc điện thoại lên )
Carter: Tôi vừa bắn hắn...một người...
Sĩ quan: Đó là tự vệ chính đáng, thưa bà Carter. Bây giờ hắn không thể nào làm hại bà được nữa….
Carter: Tôi chỉ….
Sĩ quan: Tôi khuyên bà lúc nào hãy cố gắng giữ liên lạc với chúng tôi. Xin hãy ra khỏi nhà và chờ đến lúc các cảnh sát khác tới.
Carter: Không! Tôi phải tìm con gái tôi Susan. Nó hẳn vẫn còn trốn đâu đó trong nhà….Susan!
Sĩ quan: Thưa bà……
Carter: Lạy chúa, con tôi……cả nhà tôi đã bị giết chết, mà tôi vẫn chưa tìm thấy nó. Chúa ơi….
Sĩ quan: Bà Carter, có lẽ cô bé đã thoát ra khỏi căn nhà rồi!
Carter: Không được, còn nó thì sao….?
Sĩ quan: Cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Nhưng ngay lúc này, tôi yêu cầu bà hãy ra khỏi nhà ngay, cảnh sát sẽ tìm kiến con gái bà sau khi……
(Bên kia đầu dây, tiếng Carter bỗng dưng như thở gấp. Dường như có tiếng bước chân trong nhà)
Sĩ quan: Cái gì vậy ?
Carter: Tiếng gì thế ?
( Tiếng bước chân rời rạc )
Carter: Nó phát ra từ phía trên lầu, có người trên đó…..! Susan ? Lạy chúa …..Susan!
( Tiếng Carter thở gấp cùng tiếng bước chân chạy liên tục. Có vẻ như bà đang lên trên lầu )
Carter: Susan !! Mẹ đây con. Susan !!
Sĩ quan: Bà Carter, nghe tôi và rời khỏi nhà ngay lập tức. Tôi không nghĩ đó là–
Carter: Tôi vừa lên trên lầu….chắc con bé đang trong phòng…
( Có tiếng bật công tắc đèn nghe “Cạch “ )
Carter: Ôi không …. Không….KHÔNG ! Đừng bảo tôi đó là máu của nó. Susan ! Tôi chạy sang phòng nó đây….
Sĩ quan: Carter, rời khỏi nhà ngay lập tức, đó không ph---
Carter: Không có con bé trong phòng…Susan, Susan !!!
( Bỗng một tiếng dập mạnh không rõ từ đâu phát ra. Carter hoảng hốt, la lên)
Carter: Có…… ai đó đang ở trên mái nhà……
Sĩ quan: Cái gì thế ? Không lẽ là Susan…. ?
(Những tiếng “ thùm thụp “ liên tục xuất hiện, nghe như có ai đó đang chạy mà dậm chân rất mạnh )
Carter : Nó đang chạy sang phía bên kia ngôi nhà!
Sĩ quan: Bà Carter, bà nói nghe không hợp lý chút nào cả….
Carter : Susan ! Mẹ đang ở trong phòng con. Nghe theo tiếng mẹ đây!
(Im lặng…..)
Carter: Đèn tắt rồi. Hình như là điện đã bị cắt.
Sĩ quan : Bà Carter, bà có đèn pin hay thứ nào giống thế gần đó không?
Carter : Tôi không thấy gì cả
Sĩ quan: Hãy đứng yên đó. Đợi một chút cho mắt bà làm quen với bóng tối đã, được chứ ?
( Tiếng kính vỡ )
Sĩ quan : Chuyện gì thế ?!
Carter : Có thứ gì đó……thứ gì đó đang ở trong nhà. Đó là cảnh sát phải không, phải không???
Sĩ quan : Nếu là họ thật, họ đã gọi bà ra rồi…
Carter: Khoan đã, tôi thấy gì đó.
Sĩ quan: Có thể là Susan chăng?
Carter : Không….hình như không phải. Nó sẽ gọi tên tôi ngay mà…….
Sĩ quan : Thưa bà…..?
( Carter suỵt báo cho viên sĩ quan im lặng…..Tiếp theo đó không có tiếng động nào nữa bên đầu dây bên kia. Một lúc ngắn sau, giọng Carter hoảng sợ thì thầm vào điện thoại)
Carter : Có cái gì đó đang leo lên lầu…..Nó lớn lắm…..không phải Susan…
Sĩ quan : Mary, giờ tôi cần bà tìm một chỗ nào đó trốn ngay. Kiếm thứ gì để tự vệ luôn nếu có thể!
Carter : Không phải ……vậy là không phải gã kia đã giết gia đình tôi …….hắn không thể….
Sĩ quan: TRỐN ĐI!
Carter: TÔI KHÔNG THẤY GÌ CẢ!
( Tiếng bước chân ngày một rõ ràng, và rất mạnh bạo )
Carter: Nó đang đến đây ….Lạy chúa, anh phải giúp tôi thoát khỏi nơi này….
(Tiếng Carter thở mạnh. Kèm với nó là những âm nhiễu rè rè)
Sĩ quan: Carter, bà còn ở đó không?
Carter: Tôi đang ở trong tủ quần áo…..lúc nãy tôi không đóng cửa phòng……nó bị kẹt…
( Những tiếng chân vang lớn )
Carter: Nó đang tới phòng Susan ….Cảnh sát đâu, sao họ chưa tới…..Tôi sợ lắm!
Sĩ quan: Mary, cố giữ im lặng. Đừng để nó biết cô đang ở đâu.
(Lúc này Carter gần như muốn bậtkhóc, khi tiếng bước chân ngày một tới gần. Rồi đột nhiên, tất cả lại im lặng….)
Carter : Tôi….có thể thấy nó….
Sĩ quan: Bà thấy gì, Carter?
Carter: ……
Sĩ quan : Miêu tả cho tôi thấy nó được không Carter?
Carter : Tôi….tôi không biết. Nó không phải con người…..Lạy chúa, nó đang nhìn sang đây !
(Có tiếng chân hướng về phía Carter, càng lúc càng gần. Bỗng nhiên, nó như dừng lại. Qua những tiếng rè rè
nhiễu sóng, là những âm gầm gừ, tiếng thở phì phò nặng nhọc…)
Carter : Nó…nó bỏ đi rồi.
Sĩ quan : Được rồi, Carter. Thế là tạm ổn. Bây giờ tôi cần bà ra khỏi nhà ngay lập tức.
Carter ( bật khóc ) : Tôi không làm được….Tôi không muốn thấy lại thứ đó! Tôi sắp chết rồi!
Carter : Tôi thậm chí còn không nhấc nổi chân mình nữa.
Sĩ quan: Bà làm được mà Carter. Làm vì con gái Susan của bà, cô bé vẫn còn sống sót ngoài kia mà.
Carter : Susan…..Tôi vẫn phải tìm nó.
Sĩ quan: Không, bà cần ra khỏi ngôi nhà ngay.
Carter: Nhưng….
Sĩ quan: Làm ơn, bà Carter. Thứ vừa nãy ở trong phòng kia có lẽ còn đang lang thang trong ngôi nhà. ĐI RA NGAY!
(Im lặng)
Carter: Được rồi, tôi sẽ ra.
Sĩ quan: Giữ đường dây, cầm chắc điện thoại. Hãy nói với tôi khi bà đến cầu thang chính.
(Những âm thanh kẽo kẹt của sàn gỗ vang lên)
Sĩ quan: Bà Carter……?
Carter: ……………
Sĩ quan: Mary….? Mary? Carter ……………….
Carter : Tôi gần đến cầu thang rồi. Hình như có tiếng còi xe cảnh sát…
Sĩ quan : Sẽ ổn thôi Carter, giờ đi xuống dưới ngay.
( Tín hiệu lại bị nhiễu )
Sĩ quan: Mary ? Mary………?
(Âm thanh ngày càng trở nên khó nghe, nhưng tuyệt nhiên không có ai trả lời. Và ngay sau đó là một mớ tạp âm hỗn độn la hét kinh hoàng chói tai, tiếng xé rèn rẹt như xé vải, những âm thanh “ thùm thụp “ như một thứ gì đang bị quăng quật đập khắp phòng. Theo sau nó là tiếng lôi xền xệt, âm thanh phía đầu Carter nghe như chiếc điện thoại đang bị nắm kéo dọc trên sàn nhà. Vẫn là tiếng gầm ghè , thở phì phò như lúc ở trên lầu khi nãy…..Được một lúc thì những tiếng thét của phụ nữ chấm dứt, thay vào đó là những âm nghèn nghẹn nơi cổ họng, khò khè như đang bị thắt chặt. Một tiếng rít dài, tiếng gãy rắc đem tất cả quay về với sự im lặng…..Và những âm gầm ghè nhỏ dần, trong khi tiếng còi hụ của xe cảnh sát đang tiến sát ngôi nhà…)
(Tiếng mở cửa. Một giọng đàn ông cất tiếng)
Cảnh sát 1 : Cái chó gì thế này…….
Cảnh sát 2: Lạy chúa tôi…..
Cảnh sát 1 (la lớn) : Cảnh sát đây, còn ai ở đó không ???
Cảnh sát 2 : Chuyện gì đã xảy ra với những người này….?
Sĩ quan ( người trực điện thoại từđầu): Này, Các anh có nghe thấy tôi không ? Các anh!
Cảnh sát 1 : Thánh thần…….nhìn khuôn mặt bà ta kìa…..Anh từng thấy thứ gì như thế chưa ?
Cảnh sát 2 : Đây là cảnh sát Mapple, chúng ta có một vụ 187 tại nông trại Hawkes số 2251 đường Stahl Heber. Cần hỗ trợ ngay lập tức– hết !
(Tiếng bước chân)
Cảnh sát 2: Có vẻ như cả gia đình đã bị thảm sát. Nát hết cả…..
Sĩ quan : Này các anh ! Có ở đó không ….?
( ………..)
Cảnh sát 1: Anh nghe thấy gì không?
Sĩ quan : Cái điện thoại, nhặt nó lên ngay!
Cảnh sát 2 : Chào anh ….anh là ?
Sĩ quan : Tôi là Tim, trực viên tại tổng cục đây. Các anh cần ra khỏi đó ngay lập tức ! Có thứ gì đó đang ở trong ngôi nhà. Nó rất nguy hiểm. Đi ra ng-
Cảnh sát 1: Này Mapple, còn một người sống sót này.
Cảnh sát 2: Anh chờ một chút…..Ai thế Allen!
Cảnh sát 1: Hình như là đứa con gái. Nó đang trốn sau chiếc ghế ở phòng khách…….Toàn than con bé dính đầy máu, nhưng tôi không nghĩ là máu của nó….!
(Im lặng, tiếng bước chân xa dần)
Cảnh sát 1: Thế……tại sao nó lại trần truồng mà bê bết máu thế này… ?
Cảnh sát 2 : Anh có nghĩ là …..?
Sĩ quan ( gào lên ) : Tôi xin các anh. RA KHỎI ĐÓ NGAY!
Cảnh sát 1 : Nào, lại đây với các chú, không có gì phải sợ đâu. Allen, anh che mắt con bé lại giùm tôi, nó không muốn thấy cảnh này đâu.
Cảnh sát 2 : Lên đây, chú bế ra ngoài nào. Cứ gục đầu lên ngực chú nhé.
Cảnh sát 1: Phủ tấm trải này lên người con bé đi rồi bế nó ra ngoài. Tim, anh còn đó không ?
Sĩ quan : Còn, các anh đi ra ngoài ngay lập tức, tôi phải lặp lại câu này bao nhiêu lần nữa hả ???? Các anh đang phải đối phó với một thứ rất nguy hi---
(Đột nhiên, có tiếng thét của đàn ông vang lên)
Sĩ quan : Chuyện gì ở đó?
(Không trả lời, chỉ nghe thấy một vài tiếng súng)
Cảnh sát 1: KHỐN….KHỐN NẠN THẬT! CON BÉ ĐANG CẮN NÁT ALLEN!
(Lại là những tiếng thét )
Cảnh sát 1 : Tôi cần hỗ trợ ngay lập tức ! Nhanh lên!
(Tiếng nổ súng liên tục……tiếp theo chỉ đó là sự im lặng kỳ lạ)
Sĩ quan: Các anh! Các anh còn đó không….Trả lời tôi đi, Mapple, Allen, còn ai không ?......Trả lời đi!
...
CALL TRANSCRIPTION # 0703321 –
A32.4
DATE: 22 / 8 / 2011
TIME CALL START: 9 . 37 PM
TIME CALL END: 9. 52 PM [ Bắt đầu cuộc gọi – 9.37 ]
Sĩ quan: 911 đang nghe, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?
Carter: CHO CẢNH SÁT TỚI NGAY ! Làm ơn đi ……. ! Địa chỉ….địa chỉ là Trang trại Hawkes, số….2251 đường Stahl Herber Rd . Có ai đó vừa đột nhập vào nhà tôi….
Sĩ quan: Thưa bà, xin bà hã-
Carter: Ai đó đột nhập vào nhà tôi và GIẾT CẢ GIA ĐÌNH TÔI RỒI ! LÀM ƠN……! Làm ơn cho cảnh sát đến thật nhanh giúp tôi… Ôi…..máu….máu ở khắp nơi……..
Sĩ quan: Các xe cảnh sát trong khu vực đã được điều động. Xin cho tôi biết tên bà. Tôi hứa họ sẽ đến sớm nhất có thể.
Carter ( thở gấp ): Mary….Mary Carter ! Tôi sợ lắm….. (Đầu dây phía Carter có tiếng la hét hỗn loạn, và tiếng đập cửa liên tục )
Sĩ quan: Ai ngoài đó thế?
Carter: Tôi không biết ! Kẻ đó đang đập cửa phòng tôi………
Sĩ quan: Bà có thể cố nhận dạng hắn không?
Carter: KHÔNG ! Tôi không biết hắn là ai cả. Có lẽ hắn đang cố vào đây ……..À khoan ……Tôi có khẩu súng săn của chồng tôi …..Nhưng tôi sợ…..tôi sợ tôi không thể bóp cò
Sĩ quan: Tôi khuyên bà tránh sử dụng súng. Cảnh sát sắp đến rồi. Nhưng thật sự bà nên nắm chặt nó phòng trường hợp xấu nhất.
Carter: Cửa sổ…..hắn đang đập cửa sổ…nó sắp bể rồi!
Sĩ quan: thưa bà, nếu hắn cố vào th-
Carter: Tôi…..Tôi không nghĩ tôi làm được! Tôi sợ…..tôi……Hắn cứ gào thét nhìn về phía tôi. Tên điên…!
(Cửa kính đã vỡ. Đầu dây bên kia vang lên thét phụ nữ, và một tiếng súng chát chúa chỉ vài giây sau khi Carter ném rơi điện thoại xuống sàn. Sau đó…..tất cả chỉ là một khoảng im lặng)
Sĩ quan: Bà Carter?
(Không có gi ngoài sự im lặng, rồi bỗng có tiếng động, ai đó như đang cầm chiếc điện thoại lên )
Carter: Tôi vừa bắn hắn...một người...
Sĩ quan: Đó là tự vệ chính đáng, thưa bà Carter. Bây giờ hắn không thể nào làm hại bà được nữa….
Carter: Tôi chỉ….
Sĩ quan: Tôi khuyên bà lúc nào hãy cố gắng giữ liên lạc với chúng tôi. Xin hãy ra khỏi nhà và chờ đến lúc các cảnh sát khác tới.
Carter: Không! Tôi phải tìm con gái tôi Susan. Nó hẳn vẫn còn trốn đâu đó trong nhà….Susan!
Sĩ quan: Thưa bà……
Carter: Lạy chúa, con tôi……cả nhà tôi đã bị giết chết, mà tôi vẫn chưa tìm thấy nó. Chúa ơi….
Sĩ quan: Bà Carter, có lẽ cô bé đã thoát ra khỏi căn nhà rồi!
Carter: Không được, còn nó thì sao….?
Sĩ quan: Cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Nhưng ngay lúc này, tôi yêu cầu bà hãy ra khỏi nhà ngay, cảnh sát sẽ tìm kiến con gái bà sau khi……
(Bên kia đầu dây, tiếng Carter bỗng dưng như thở gấp. Dường như có tiếng bước chân trong nhà)
Sĩ quan: Cái gì vậy ?
Carter: Tiếng gì thế ?
( Tiếng bước chân rời rạc )
Carter: Nó phát ra từ phía trên lầu, có người trên đó…..! Susan ? Lạy chúa …..Susan!
( Tiếng Carter thở gấp cùng tiếng bước chân chạy liên tục. Có vẻ như bà đang lên trên lầu )
Carter: Susan !! Mẹ đây con. Susan !!
Sĩ quan: Bà Carter, nghe tôi và rời khỏi nhà ngay lập tức. Tôi không nghĩ đó là–
Carter: Tôi vừa lên trên lầu….chắc con bé đang trong phòng…
( Có tiếng bật công tắc đèn nghe “Cạch “ )
Carter: Ôi không …. Không….KHÔNG ! Đừng bảo tôi đó là máu của nó. Susan ! Tôi chạy sang phòng nó đây….
Sĩ quan: Carter, rời khỏi nhà ngay lập tức, đó không ph---
Carter: Không có con bé trong phòng…Susan, Susan !!!
( Bỗng một tiếng dập mạnh không rõ từ đâu phát ra. Carter hoảng hốt, la lên)
Carter: Có…… ai đó đang ở trên mái nhà……
Sĩ quan: Cái gì thế ? Không lẽ là Susan…. ?
(Những tiếng “ thùm thụp “ liên tục xuất hiện, nghe như có ai đó đang chạy mà dậm chân rất mạnh )
Carter : Nó đang chạy sang phía bên kia ngôi nhà!
Sĩ quan: Bà Carter, bà nói nghe không hợp lý chút nào cả….
Carter : Susan ! Mẹ đang ở trong phòng con. Nghe theo tiếng mẹ đây!
(Im lặng…..)
Carter: Đèn tắt rồi. Hình như là điện đã bị cắt.
Sĩ quan : Bà Carter, bà có đèn pin hay thứ nào giống thế gần đó không?
Carter : Tôi không thấy gì cả
Sĩ quan: Hãy đứng yên đó. Đợi một chút cho mắt bà làm quen với bóng tối đã, được chứ ?
( Tiếng kính vỡ )
Sĩ quan : Chuyện gì thế ?!
Carter : Có thứ gì đó……thứ gì đó đang ở trong nhà. Đó là cảnh sát phải không, phải không???
Sĩ quan : Nếu là họ thật, họ đã gọi bà ra rồi…
Carter: Khoan đã, tôi thấy gì đó.
Sĩ quan: Có thể là Susan chăng?
Carter : Không….hình như không phải. Nó sẽ gọi tên tôi ngay mà…….
Sĩ quan : Thưa bà…..?
( Carter suỵt báo cho viên sĩ quan im lặng…..Tiếp theo đó không có tiếng động nào nữa bên đầu dây bên kia. Một lúc ngắn sau, giọng Carter hoảng sợ thì thầm vào điện thoại)
Carter : Có cái gì đó đang leo lên lầu…..Nó lớn lắm…..không phải Susan…
Sĩ quan : Mary, giờ tôi cần bà tìm một chỗ nào đó trốn ngay. Kiếm thứ gì để tự vệ luôn nếu có thể!
Carter : Không phải ……vậy là không phải gã kia đã giết gia đình tôi …….hắn không thể….
Sĩ quan: TRỐN ĐI!
Carter: TÔI KHÔNG THẤY GÌ CẢ!
( Tiếng bước chân ngày một rõ ràng, và rất mạnh bạo )
Carter: Nó đang đến đây ….Lạy chúa, anh phải giúp tôi thoát khỏi nơi này….
(Tiếng Carter thở mạnh. Kèm với nó là những âm nhiễu rè rè)
Sĩ quan: Carter, bà còn ở đó không?
Carter: Tôi đang ở trong tủ quần áo…..lúc nãy tôi không đóng cửa phòng……nó bị kẹt…
( Những tiếng chân vang lớn )
Carter: Nó đang tới phòng Susan ….Cảnh sát đâu, sao họ chưa tới…..Tôi sợ lắm!
Sĩ quan: Mary, cố giữ im lặng. Đừng để nó biết cô đang ở đâu.
(Lúc này Carter gần như muốn bậtkhóc, khi tiếng bước chân ngày một tới gần. Rồi đột nhiên, tất cả lại im lặng….)
Carter : Tôi….có thể thấy nó….
Sĩ quan: Bà thấy gì, Carter?
Carter: ……
Sĩ quan : Miêu tả cho tôi thấy nó được không Carter?
Carter : Tôi….tôi không biết. Nó không phải con người…..Lạy chúa, nó đang nhìn sang đây !
(Có tiếng chân hướng về phía Carter, càng lúc càng gần. Bỗng nhiên, nó như dừng lại. Qua những tiếng rè rè
nhiễu sóng, là những âm gầm gừ, tiếng thở phì phò nặng nhọc…)
Carter : Nó…nó bỏ đi rồi.
Sĩ quan : Được rồi, Carter. Thế là tạm ổn. Bây giờ tôi cần bà ra khỏi nhà ngay lập tức.
Carter ( bật khóc ) : Tôi không làm được….Tôi không muốn thấy lại thứ đó! Tôi sắp chết rồi!
Carter : Tôi thậm chí còn không nhấc nổi chân mình nữa.
Sĩ quan: Bà làm được mà Carter. Làm vì con gái Susan của bà, cô bé vẫn còn sống sót ngoài kia mà.
Carter : Susan…..Tôi vẫn phải tìm nó.
Sĩ quan: Không, bà cần ra khỏi ngôi nhà ngay.
Carter: Nhưng….
Sĩ quan: Làm ơn, bà Carter. Thứ vừa nãy ở trong phòng kia có lẽ còn đang lang thang trong ngôi nhà. ĐI RA NGAY!
(Im lặng)
Carter: Được rồi, tôi sẽ ra.
Sĩ quan: Giữ đường dây, cầm chắc điện thoại. Hãy nói với tôi khi bà đến cầu thang chính.
(Những âm thanh kẽo kẹt của sàn gỗ vang lên)
Sĩ quan: Bà Carter……?
Carter: ……………
Sĩ quan: Mary….? Mary? Carter ……………….
Carter : Tôi gần đến cầu thang rồi. Hình như có tiếng còi xe cảnh sát…
Sĩ quan : Sẽ ổn thôi Carter, giờ đi xuống dưới ngay.
( Tín hiệu lại bị nhiễu )
Sĩ quan: Mary ? Mary………?
(Âm thanh ngày càng trở nên khó nghe, nhưng tuyệt nhiên không có ai trả lời. Và ngay sau đó là một mớ tạp âm hỗn độn la hét kinh hoàng chói tai, tiếng xé rèn rẹt như xé vải, những âm thanh “ thùm thụp “ như một thứ gì đang bị quăng quật đập khắp phòng. Theo sau nó là tiếng lôi xền xệt, âm thanh phía đầu Carter nghe như chiếc điện thoại đang bị nắm kéo dọc trên sàn nhà. Vẫn là tiếng gầm ghè , thở phì phò như lúc ở trên lầu khi nãy…..Được một lúc thì những tiếng thét của phụ nữ chấm dứt, thay vào đó là những âm nghèn nghẹn nơi cổ họng, khò khè như đang bị thắt chặt. Một tiếng rít dài, tiếng gãy rắc đem tất cả quay về với sự im lặng…..Và những âm gầm ghè nhỏ dần, trong khi tiếng còi hụ của xe cảnh sát đang tiến sát ngôi nhà…)
(Tiếng mở cửa. Một giọng đàn ông cất tiếng)
Cảnh sát 1 : Cái chó gì thế này…….
Cảnh sát 2: Lạy chúa tôi…..
Cảnh sát 1 (la lớn) : Cảnh sát đây, còn ai ở đó không ???
Cảnh sát 2 : Chuyện gì đã xảy ra với những người này….?
Sĩ quan ( người trực điện thoại từđầu): Này, Các anh có nghe thấy tôi không ? Các anh!
Cảnh sát 1 : Thánh thần…….nhìn khuôn mặt bà ta kìa…..Anh từng thấy thứ gì như thế chưa ?
Cảnh sát 2 : Đây là cảnh sát Mapple, chúng ta có một vụ 187 tại nông trại Hawkes số 2251 đường Stahl Heber. Cần hỗ trợ ngay lập tức– hết !
(Tiếng bước chân)
Cảnh sát 2: Có vẻ như cả gia đình đã bị thảm sát. Nát hết cả…..
Sĩ quan : Này các anh ! Có ở đó không ….?
( ………..)
Cảnh sát 1: Anh nghe thấy gì không?
Sĩ quan : Cái điện thoại, nhặt nó lên ngay!
Cảnh sát 2 : Chào anh ….anh là ?
Sĩ quan : Tôi là Tim, trực viên tại tổng cục đây. Các anh cần ra khỏi đó ngay lập tức ! Có thứ gì đó đang ở trong ngôi nhà. Nó rất nguy hiểm. Đi ra ng-
Cảnh sát 1: Này Mapple, còn một người sống sót này.
Cảnh sát 2: Anh chờ một chút…..Ai thế Allen!
Cảnh sát 1: Hình như là đứa con gái. Nó đang trốn sau chiếc ghế ở phòng khách…….Toàn than con bé dính đầy máu, nhưng tôi không nghĩ là máu của nó….!
(Im lặng, tiếng bước chân xa dần)
Cảnh sát 1: Thế……tại sao nó lại trần truồng mà bê bết máu thế này… ?
Cảnh sát 2 : Anh có nghĩ là …..?
Sĩ quan ( gào lên ) : Tôi xin các anh. RA KHỎI ĐÓ NGAY!
Cảnh sát 1 : Nào, lại đây với các chú, không có gì phải sợ đâu. Allen, anh che mắt con bé lại giùm tôi, nó không muốn thấy cảnh này đâu.
Cảnh sát 2 : Lên đây, chú bế ra ngoài nào. Cứ gục đầu lên ngực chú nhé.
Cảnh sát 1: Phủ tấm trải này lên người con bé đi rồi bế nó ra ngoài. Tim, anh còn đó không ?
Sĩ quan : Còn, các anh đi ra ngoài ngay lập tức, tôi phải lặp lại câu này bao nhiêu lần nữa hả ???? Các anh đang phải đối phó với một thứ rất nguy hi---
(Đột nhiên, có tiếng thét của đàn ông vang lên)
Sĩ quan : Chuyện gì ở đó?
(Không trả lời, chỉ nghe thấy một vài tiếng súng)
Cảnh sát 1: KHỐN….KHỐN NẠN THẬT! CON BÉ ĐANG CẮN NÁT ALLEN!
(Lại là những tiếng thét )
Cảnh sát 1 : Tôi cần hỗ trợ ngay lập tức ! Nhanh lên!
(Tiếng nổ súng liên tục……tiếp theo chỉ đó là sự im lặng kỳ lạ)
Sĩ quan: Các anh! Các anh còn đó không….Trả lời tôi đi, Mapple, Allen, còn ai không ?......Trả lời đi!
...
Nguồn: Scaryforkids.com