Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy với những vết xước trên khuôn mặt.
Đi đếm bác sĩ, ông ấy bảo tôi rằng có thể do tôi đã vô tình làm xước mặt khi đang ngủ chăng ? Tôi nghe lời ông ta, cũng dọn dẹp giường chiếu, thử quấn băng cá nhân quanh những đầu ngón tay mình. Ấy vậy, buổi sáng hôm sau, khuôn mặt tôi lại có thêm nhiều vết xước mới.....
Đêm nay, tôi quyết định phải tìm ra lý do . Tôi sẽ nằm im đấy, nhắm mắt và không cử động, cố gắng tỉnh thức suốt một đêm để xem chuyện gì xảy ra .
Phải thú thật là nằm nhắm mắt một chỗ, giả vờ ngủ trong sự thinh lặng nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo qua đêm vô cùng khó. Và tôi đang trải nghiệm sự khó chịu ấy. Tuy nhiên, tới lúc này thì vẫn chưa có gì hết , đã 3 giờ sáng rồi , tôi nghĩ chắc mình nên dừng tại đây vậy...
Khoan đã......tiếng gì đấy ?
Dường như cánh cửa phòng tôi đang được nhẹ nhàng mở ra. Những âm vang như ai đó thì thào không rõ ràng làm tôi chú ý. Họ thì thào gì vậy nhỉ ....? Trí tò mò thôi thúc tôi mở mắt, nhưng sự mỏi mệt do phải thức tỉnh cả đêm như kéo mi mắt tôi khép chặt.
" Nếm một chút thôi......."
Câu thì thầm ấy cứ lập đi lập lại mãi, và ngày càng trở nên rõ ràng. Như thể họ đang tiến đến gần giường tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ.
Nhưng tôi nhận ra rằng mình không còn cử động một chút nào nữa. Cơ thể tôi như đã bị tê cứng, nằm bất lực trên giường. Lần nào những câu chữ đang phát ra từ ngay phía trên đầu tôi , có thể toàn thân không còn cử động nhưng tôi vẫn có thể xác định . Khốn nạn .... giờ thì làm gì đây ????? Đầu tôi tràn ngập những câu hỏi lẫn những phương án điên rồ nhất nhằm tự giải thoát chính mình khỏi tình thế này.... Rồi bỗng, một thứ gì đó đã chạm nhẹ lên khuôn mặt tôi, lạnh buốt và cứng cáp tựa như một lưỡi dao vậy. Và thứ đó đang từ từ đâm sâu, từng tí từng tí một vào lớp da ấy. Tôi biết chắc ngay lúc này mà tôi mở mắt ra, thì coi như cái chết là cầm chắc. Họ sẽ giết tôi ngay lập tức, ngay trên chiếc giường nơi tôi đang bất động nằm đây.....
" Nếm một chút nào......"
Lưỡi dao dừng hẳn, và đã được rút ra. Tôi có nên thử hé mắt mà nhìn xem ?
Bóng tối lu mờ những gì mà con mắt tôi cần phải thấy, sự bấn loạn làm trí óc tôi chẳng còn tỉnh táo thêm được bao nhiêu. Tôi chỉ mở hé mắt, nên những thứ mà tôi có thể nhận ra chỉ là những hình bóng không rõ ràng. Nhưng, chắc chắn đó không phải hình dáng của một con người . Không thể nào là con người. Họ đang liếm những " con dao " một cách thích thú, hay nói đúng hơn, là liếm những đầu ngón tay. Những hình bóng quay lưng lại, chậm rãi đi về cánh cửa nhỏ.....nhưng vẫn không còn ngớt thì thầm.
( Lạy chúa, đi nhanh lên đi nhanh lên lũ quái dị, và im mồm đi ! )
Những thứ đó giờ đã đi gần hết ra ngoài hành lang. Thậm chí còn tử tế biết khép cửa lại. Cách cửa đã dần khép hẳn, và tôi đang tận hưởng cảm giác của sự sống .
Một tiếng thì thầm cuối cùng đã phá vỡ niềm hy vọng ấy:
" Nếm một chút........cho đêm nay thôi......."
Đi đếm bác sĩ, ông ấy bảo tôi rằng có thể do tôi đã vô tình làm xước mặt khi đang ngủ chăng ? Tôi nghe lời ông ta, cũng dọn dẹp giường chiếu, thử quấn băng cá nhân quanh những đầu ngón tay mình. Ấy vậy, buổi sáng hôm sau, khuôn mặt tôi lại có thêm nhiều vết xước mới.....
Đêm nay, tôi quyết định phải tìm ra lý do . Tôi sẽ nằm im đấy, nhắm mắt và không cử động, cố gắng tỉnh thức suốt một đêm để xem chuyện gì xảy ra .
Phải thú thật là nằm nhắm mắt một chỗ, giả vờ ngủ trong sự thinh lặng nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo qua đêm vô cùng khó. Và tôi đang trải nghiệm sự khó chịu ấy. Tuy nhiên, tới lúc này thì vẫn chưa có gì hết , đã 3 giờ sáng rồi , tôi nghĩ chắc mình nên dừng tại đây vậy...
Khoan đã......tiếng gì đấy ?
Dường như cánh cửa phòng tôi đang được nhẹ nhàng mở ra. Những âm vang như ai đó thì thào không rõ ràng làm tôi chú ý. Họ thì thào gì vậy nhỉ ....? Trí tò mò thôi thúc tôi mở mắt, nhưng sự mỏi mệt do phải thức tỉnh cả đêm như kéo mi mắt tôi khép chặt.
" Nếm một chút thôi......."
Câu thì thầm ấy cứ lập đi lập lại mãi, và ngày càng trở nên rõ ràng. Như thể họ đang tiến đến gần giường tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ.
Nhưng tôi nhận ra rằng mình không còn cử động một chút nào nữa. Cơ thể tôi như đã bị tê cứng, nằm bất lực trên giường. Lần nào những câu chữ đang phát ra từ ngay phía trên đầu tôi , có thể toàn thân không còn cử động nhưng tôi vẫn có thể xác định . Khốn nạn .... giờ thì làm gì đây ????? Đầu tôi tràn ngập những câu hỏi lẫn những phương án điên rồ nhất nhằm tự giải thoát chính mình khỏi tình thế này.... Rồi bỗng, một thứ gì đó đã chạm nhẹ lên khuôn mặt tôi, lạnh buốt và cứng cáp tựa như một lưỡi dao vậy. Và thứ đó đang từ từ đâm sâu, từng tí từng tí một vào lớp da ấy. Tôi biết chắc ngay lúc này mà tôi mở mắt ra, thì coi như cái chết là cầm chắc. Họ sẽ giết tôi ngay lập tức, ngay trên chiếc giường nơi tôi đang bất động nằm đây.....
" Nếm một chút nào......"
Lưỡi dao dừng hẳn, và đã được rút ra. Tôi có nên thử hé mắt mà nhìn xem ?
Bóng tối lu mờ những gì mà con mắt tôi cần phải thấy, sự bấn loạn làm trí óc tôi chẳng còn tỉnh táo thêm được bao nhiêu. Tôi chỉ mở hé mắt, nên những thứ mà tôi có thể nhận ra chỉ là những hình bóng không rõ ràng. Nhưng, chắc chắn đó không phải hình dáng của một con người . Không thể nào là con người. Họ đang liếm những " con dao " một cách thích thú, hay nói đúng hơn, là liếm những đầu ngón tay. Những hình bóng quay lưng lại, chậm rãi đi về cánh cửa nhỏ.....nhưng vẫn không còn ngớt thì thầm.
( Lạy chúa, đi nhanh lên đi nhanh lên lũ quái dị, và im mồm đi ! )
Những thứ đó giờ đã đi gần hết ra ngoài hành lang. Thậm chí còn tử tế biết khép cửa lại. Cách cửa đã dần khép hẳn, và tôi đang tận hưởng cảm giác của sự sống .
Một tiếng thì thầm cuối cùng đã phá vỡ niềm hy vọng ấy:
" Nếm một chút........cho đêm nay thôi......."
Nguồn: Creepypasta.com