Đầu tiên, những lời tôi muốn nói là nếu các bạn, sau khi đọc xong những dòng dưới đây và mong muốn một câu trả lời thỏa đáng.....thì xin lỗi : sẽ chẳng có câu trả lời nào, hay ai có thể giải thích được những gì đã xảy ra.
Tôi là một tay thực tập viên tại Nickelodeon Studios vào năm 2005, làm việc quần quật để hoàn tất tấm bằng ngành họa của mình. Dĩ nhiên là thực tập thì là " làm công không lương ", đa phần chúng đều thế, nhưng điều này lại đem đến những điều đáng quý cho nghề của tôi. Những người lớn thành đạt có lẽ sẽ xem thường những công việc thế này, nhưng có hàng trăm đứa trẻ ngoài kia đang phát rồ giành giật cho một cơ hội như tôi đây...
Do ít nhiều cũng qua lại với những người thuộc ban biên tập và diễn họa, nên tôi cùng đám bạn hay được xem trước các tập phim trước khi chúng được lên sóng chính thức. Show phim hoạt họa về Spongebob lên sóng đã được ít năm, và hiện mọi phòng ban đang cố gắng định hình ý tưởng cho Seasons tiếp theo. Có một số vấn đề xảy ra với tập mở đầu của mùa thứ 4 nên tiến độ công việc bị chậm lại hẳn. Điều này làm mọi người rất đau đầu và kéo lịch làm việc lại vài tháng.
Tôi và hai anh bạn khác đang ở trong phòng biên tập, cùng với chỉ đạo hình ảnh và anh chàng biên kịch âm thanh cho bản chính thức. Có ai đó gửi đến một bản phim VHS ( phim băng từ ) có nhãn : "Fear of a Krabby Patty", nên cùng quây lại bên chiếc TV để xem. Nghĩ rằng do tay họa sĩ này nghĩ đây chưa phải là bản chính, nên vẫn còn cho chạy một số dòng chữ mang tính đùa cợt ( những câu đùa mà nội bộ chúng tôi hay chọc nhau ), thậm chí một số dòng chữ khiêu gợi : " Làm gì mà không **** được ? " thay cho câu " Rock-a-bye-Bivalve" khi Spongebob và Patrick ( con sao biển ) nhận nuôi một chú ốc mượn hồn. Cho nên khi cái tựa đề " Squidward's Suicide " xuất hiện, chúng tôi cũng làm lơ nó đi.
Một anh bạn cười thực tập bắt đầu cười khúc khích...Bản nhạc mở đầu phim rộn rã vang lên như thường lệ, bắt đầu với hình ảnh Squiward đang tập diễn với cây kèn Clarinet, ấn một vài nốt như thường lệ. Lúc này ngoài của sổ vang lên tiếng cười trêu chọc của Spongebob, Squidward liền la lên, bảo nhóc yên lặng vì ông ấy có một buổi diễn quan trọng tối nay và cần tập trung chuẩn bị. Spongebob bèn chạy đi chơi cùng Patrick. Đoạn phim chuyển tiếp về lúc kết thúc buổi trình diễn của Squidward. Và đó cũng là lúc bộ phim có vẻ khác lạ.
Khi băng đang chạy, có vẻ như một số khung hình tự lặp lại liên tục, nhưng phần âm thì không ( âm thì phải đi liền với hình, nên điều này là không bình thường ). Khi Squidward kết thúc buổi diễn, đám đông bắt đầu la hét chế nhạo, đó không phải là những tiếng " Boo " hài hước thường có trong các phim hoạt hình, mà nó có vẻ rất thật, đầy giận dữ và bôi nhọ. Squidward lúc này lộ rõ vẻ sợ sệt. Khung hình quay xuống phía đám đông khán giả, cho thấy Spongebob, lúc này cũng đang tham gia cuộc chế nhạo. Đó vẫn chưa phải là thứ lạ nhất: cặp mắt. Cặp mắt Squidward lúc này dường như đỏ rực, loang thẫm những gân máu cực kỳ chi tiết như con mắt người thật, tựa như ai đó bỏ hàng giờ liền chỉ để vẽ nó vậy. Nó dường như còn hơn cả CGI ( đồ họa vi tính ). Cả căn phòng nhìn nhau bối rối, không hiểu gì đang xảy ra....vì chúng tôi không hề đưa ra đề nghị những ý tưởng thế nào cho một phim truyền hình trẻ em.
Đoạn phim lại tiếp tục về nhà của Squidward. Lúc này ông bạch tuộc đang ngồi trên giường của mình với một vẻ mặt thất thần. Đến lúc này thì âm thanh im bặt, không có một tiếng động nào phát ra dù là nhỏ nhất, cứ như thể ai đó tắt hết mọi chiếc loa đi vậy. Squidward vẫn ngồi đó, chớp chớp cặp mất vô hồn rực đỏ....liên tục trong 30 giây. Rồi từ từ, ông ta bắt đầu đưa tay ( hay đúng hơn là các xúc tu ) lên ôm lấy khuôn mặt của mình, và sụt sùi bật khóc. Tất cả kéo dài thêm tròn một phút nữa. Lúc này, âm thanh nền vọng lại những tiếng trầm trầm rè như tiếng gió thu, đang thổi qua cánh rừng ban khuya .....
Khung hình chậm rãi phóng lớn khuôn mặt Squidward vô hồn. Ông ta ngày càng khóc lớn hơn, thể hiện sự nhục nhã và đau khổ. Tiếng gió ở phông nền ngày một lớn dần, cứ như cho thấy một cơn bão đang dần ập tới vậy. điều làm mọi người rùng mình là tiếng khóc của Squidward, nghe thật đến não lòng, cứ như ai đó đang bên cạnh chúng tôi mà than khóc vậy. Thời điểm làm phim, Studio vẫn chưa chi tiền để mua thiết bị thu âm tốt như thế.
Trong âm thanh nền hiện đang trở nên hỗn độn, văng vẳng những tiếng cười nhạo. Bỗng nhiên, cảnh nền nhảy những sọc trắng , giật lung tung và những mảng hình không rõ ràng chớp giật liên hồi. Cứ như ai đó thủ công thay lại từng khung hình một vậy.....
Tay chỉ đạo hình ảnh tạm dừng băng và tua lại từng khung hình một.....Những gì chúng tôi thấy quá khủng khiếp. Đó là bức ảnh chụp một đứa bé trai đã chết không quá 6 tuổi. Khuôn mặt cậu bé biến dạng vấy đầy máu, cùng một con mắt đang lủng lẳng vướng lại nơi hốc mắt đã dập nát. Chỉ còn mỗi chiếc quần lót trên người, bụng thằng bé bị mổ tung, riêng bộ ruột thì được gom để ngay ngắn bên cạnh cái xác. Nơi chụp có thể là lề đường của một đại lộ nào đó....
Điều đáng buồn nhất là chúng tôi nhận thấy bóng của một ai đó đang đứng chụp ảnh. Góc chụp đã được canh chỉnh để hoàn toàn không lộ một chút nhân dạng nào của người chụp. Có vẻ như đó chính là người gây ra cái chết của đứa trẻ. Kinh hoàng tột độ, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục, lòng thầm mong đó chỉ là một trò đùa, một trò đùa bệnh hoạn.
Cảnh phim quay trở lại với Squidward, lúc này khóc to hơn cả ban đầu. Những vệt máu đỏ từ từ chảy thành dòng từ cặp mắt xám xịt, chân thực đến mức làm bạn tưởng nếu như bạn đưa tay lên màn hình, máu sẽ vương đầy nhưng đầu ngón tay. Tiếng gió hú ngày càng to, lẫn trong đó là tiếng cười, tiếng cành cây rơi gãy. Nhưng chỉ được gần 20 giây, thì màn hình lại chớp giật một hình chụp khác.
Lần này thì có vẻ là một bé gái. Những chiếc nhỏ xinh xắn nằm ngập trong vũng máu, xác bé gái nằm sấp, mắt trái bị đạp đến lòi ra và dẫm nát, nội tạng chất thành một đống trên lưng ( bị kéo ra từ một vết chém thô bạo sau lưng ). Vẫn chỉ thấy chiếc bóng của tay chụp ảnh kiêm luôn sát nhân. Tôi đã phải quay ra góc phòng và nôn mửa vì cảm giác kinh tởm, trong khi một người bạn đã rời căn phòng mất.
Tôi là một tay thực tập viên tại Nickelodeon Studios vào năm 2005, làm việc quần quật để hoàn tất tấm bằng ngành họa của mình. Dĩ nhiên là thực tập thì là " làm công không lương ", đa phần chúng đều thế, nhưng điều này lại đem đến những điều đáng quý cho nghề của tôi. Những người lớn thành đạt có lẽ sẽ xem thường những công việc thế này, nhưng có hàng trăm đứa trẻ ngoài kia đang phát rồ giành giật cho một cơ hội như tôi đây...
Do ít nhiều cũng qua lại với những người thuộc ban biên tập và diễn họa, nên tôi cùng đám bạn hay được xem trước các tập phim trước khi chúng được lên sóng chính thức. Show phim hoạt họa về Spongebob lên sóng đã được ít năm, và hiện mọi phòng ban đang cố gắng định hình ý tưởng cho Seasons tiếp theo. Có một số vấn đề xảy ra với tập mở đầu của mùa thứ 4 nên tiến độ công việc bị chậm lại hẳn. Điều này làm mọi người rất đau đầu và kéo lịch làm việc lại vài tháng.
Tôi và hai anh bạn khác đang ở trong phòng biên tập, cùng với chỉ đạo hình ảnh và anh chàng biên kịch âm thanh cho bản chính thức. Có ai đó gửi đến một bản phim VHS ( phim băng từ ) có nhãn : "Fear of a Krabby Patty", nên cùng quây lại bên chiếc TV để xem. Nghĩ rằng do tay họa sĩ này nghĩ đây chưa phải là bản chính, nên vẫn còn cho chạy một số dòng chữ mang tính đùa cợt ( những câu đùa mà nội bộ chúng tôi hay chọc nhau ), thậm chí một số dòng chữ khiêu gợi : " Làm gì mà không **** được ? " thay cho câu " Rock-a-bye-Bivalve" khi Spongebob và Patrick ( con sao biển ) nhận nuôi một chú ốc mượn hồn. Cho nên khi cái tựa đề " Squidward's Suicide " xuất hiện, chúng tôi cũng làm lơ nó đi.
Một anh bạn cười thực tập bắt đầu cười khúc khích...Bản nhạc mở đầu phim rộn rã vang lên như thường lệ, bắt đầu với hình ảnh Squiward đang tập diễn với cây kèn Clarinet, ấn một vài nốt như thường lệ. Lúc này ngoài của sổ vang lên tiếng cười trêu chọc của Spongebob, Squidward liền la lên, bảo nhóc yên lặng vì ông ấy có một buổi diễn quan trọng tối nay và cần tập trung chuẩn bị. Spongebob bèn chạy đi chơi cùng Patrick. Đoạn phim chuyển tiếp về lúc kết thúc buổi trình diễn của Squidward. Và đó cũng là lúc bộ phim có vẻ khác lạ.
Khi băng đang chạy, có vẻ như một số khung hình tự lặp lại liên tục, nhưng phần âm thì không ( âm thì phải đi liền với hình, nên điều này là không bình thường ). Khi Squidward kết thúc buổi diễn, đám đông bắt đầu la hét chế nhạo, đó không phải là những tiếng " Boo " hài hước thường có trong các phim hoạt hình, mà nó có vẻ rất thật, đầy giận dữ và bôi nhọ. Squidward lúc này lộ rõ vẻ sợ sệt. Khung hình quay xuống phía đám đông khán giả, cho thấy Spongebob, lúc này cũng đang tham gia cuộc chế nhạo. Đó vẫn chưa phải là thứ lạ nhất: cặp mắt. Cặp mắt Squidward lúc này dường như đỏ rực, loang thẫm những gân máu cực kỳ chi tiết như con mắt người thật, tựa như ai đó bỏ hàng giờ liền chỉ để vẽ nó vậy. Nó dường như còn hơn cả CGI ( đồ họa vi tính ). Cả căn phòng nhìn nhau bối rối, không hiểu gì đang xảy ra....vì chúng tôi không hề đưa ra đề nghị những ý tưởng thế nào cho một phim truyền hình trẻ em.
Đoạn phim lại tiếp tục về nhà của Squidward. Lúc này ông bạch tuộc đang ngồi trên giường của mình với một vẻ mặt thất thần. Đến lúc này thì âm thanh im bặt, không có một tiếng động nào phát ra dù là nhỏ nhất, cứ như thể ai đó tắt hết mọi chiếc loa đi vậy. Squidward vẫn ngồi đó, chớp chớp cặp mất vô hồn rực đỏ....liên tục trong 30 giây. Rồi từ từ, ông ta bắt đầu đưa tay ( hay đúng hơn là các xúc tu ) lên ôm lấy khuôn mặt của mình, và sụt sùi bật khóc. Tất cả kéo dài thêm tròn một phút nữa. Lúc này, âm thanh nền vọng lại những tiếng trầm trầm rè như tiếng gió thu, đang thổi qua cánh rừng ban khuya .....
Khung hình chậm rãi phóng lớn khuôn mặt Squidward vô hồn. Ông ta ngày càng khóc lớn hơn, thể hiện sự nhục nhã và đau khổ. Tiếng gió ở phông nền ngày một lớn dần, cứ như cho thấy một cơn bão đang dần ập tới vậy. điều làm mọi người rùng mình là tiếng khóc của Squidward, nghe thật đến não lòng, cứ như ai đó đang bên cạnh chúng tôi mà than khóc vậy. Thời điểm làm phim, Studio vẫn chưa chi tiền để mua thiết bị thu âm tốt như thế.
Trong âm thanh nền hiện đang trở nên hỗn độn, văng vẳng những tiếng cười nhạo. Bỗng nhiên, cảnh nền nhảy những sọc trắng , giật lung tung và những mảng hình không rõ ràng chớp giật liên hồi. Cứ như ai đó thủ công thay lại từng khung hình một vậy.....
Tay chỉ đạo hình ảnh tạm dừng băng và tua lại từng khung hình một.....Những gì chúng tôi thấy quá khủng khiếp. Đó là bức ảnh chụp một đứa bé trai đã chết không quá 6 tuổi. Khuôn mặt cậu bé biến dạng vấy đầy máu, cùng một con mắt đang lủng lẳng vướng lại nơi hốc mắt đã dập nát. Chỉ còn mỗi chiếc quần lót trên người, bụng thằng bé bị mổ tung, riêng bộ ruột thì được gom để ngay ngắn bên cạnh cái xác. Nơi chụp có thể là lề đường của một đại lộ nào đó....
Điều đáng buồn nhất là chúng tôi nhận thấy bóng của một ai đó đang đứng chụp ảnh. Góc chụp đã được canh chỉnh để hoàn toàn không lộ một chút nhân dạng nào của người chụp. Có vẻ như đó chính là người gây ra cái chết của đứa trẻ. Kinh hoàng tột độ, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục, lòng thầm mong đó chỉ là một trò đùa, một trò đùa bệnh hoạn.
Cảnh phim quay trở lại với Squidward, lúc này khóc to hơn cả ban đầu. Những vệt máu đỏ từ từ chảy thành dòng từ cặp mắt xám xịt, chân thực đến mức làm bạn tưởng nếu như bạn đưa tay lên màn hình, máu sẽ vương đầy nhưng đầu ngón tay. Tiếng gió hú ngày càng to, lẫn trong đó là tiếng cười, tiếng cành cây rơi gãy. Nhưng chỉ được gần 20 giây, thì màn hình lại chớp giật một hình chụp khác.
Lần này thì có vẻ là một bé gái. Những chiếc nhỏ xinh xắn nằm ngập trong vũng máu, xác bé gái nằm sấp, mắt trái bị đạp đến lòi ra và dẫm nát, nội tạng chất thành một đống trên lưng ( bị kéo ra từ một vết chém thô bạo sau lưng ). Vẫn chỉ thấy chiếc bóng của tay chụp ảnh kiêm luôn sát nhân. Tôi đã phải quay ra góc phòng và nôn mửa vì cảm giác kinh tởm, trong khi một người bạn đã rời căn phòng mất.
video liên quan: