Tôi… Tôi không… Tôi không biết mình đang ở đâu. Có quá nhiều ánh sáng…

Tôi chết rồi ư?



Tôi đau đớn toàn thân… tôi đoán thế nghĩa là tôi vẫn chưa chết. Ít nhất là vẫn chưa hoàn toàn chết.

Tất cả mọi thứ bây giờ đang dần trở nên rõ ràng, nhưng cái thứ ánh sáng chết tiệt ấy cứ phủ lấy tôi.

Tôi nghĩ mình đang ở bệnh viện. Tôi đang tỉnh dậy, hay đúng hơn là cố gắng. Cổ tôi đau đớn dù tôi có cử động chậm thế nào.

“Hãy nằm yên. Gần đây ngài đã trải qua rất nhiều vấn đề về sức khỏe” Một y tá nói với tôi.

Tôi nhìn xuống cánh tay và chân của mình. Chúng bị thâm tím , đầy những vết sẹo và vết cắt. Thậm chínhững ngón chân của tôi đang bị hoại tử… Nhưng làm thế nào chuyện này có thể xảy ra?

“Tên ngài là gì ?” Cô ấy hỏi tôi. Tôinói tên của mình. Tự hỏi làm thế quái nào tôi lại nhớ nó thay vì nhớ những gì đã xảy ra.

Phần dưới cơ thể tôi như đang bốc cháy. Họ nên hành động nhanh hơn nếu họ muốn giúp tôi.

Tôi hỏi cô ta ”Chuyện gì đã xảy ra với tôi?”

“Ngài đã hầu như bị xe tông. Trong lúc tránh nó, ngài đã ngã xuống cạnh gốc cây và bị trầy xước do một số nhánh cây xung quanh đó. Tên lái xe là một kẻ tâmthần, hắn có liên quan đến một vụgiết người trong khu phố. Hắn tắt máy xuống xe để giết ngài vì làn đường không đủ lớn để hắn có thể quay đầu một chiếc xe tải. Saumột trận chiến khó khăn, ngài đã thắng” Cô ấy nói với tôi, như thể không có gì nghiêm trọng.

“Không thể nào!” Tôi hét lên, tự làm tổn thương phổi của mình bằng tiếng thét, “Làm thế nào các người chứng minh được?”

“Lời kể của chính ngài, thưa ngài. Chúng tôi đến hiện trường ngay sau đó và hỏi ngài đã có chuyện gì. Ngài đã trả lời mọi thứ mà tôi kể” Cô ta nói.

“Nếu như vậy, thì tại sao tôi bị hoại tử?” Mùi hôi thối từ cơ thể bầm dập của tôi thật khó chịu, nó khiến tôi buồn nôn. Mỗi phút trôi qua của ngày hôm nay thật là tệ hại…

“Bình tĩnh thưa ngài. Ngài đã nằmtrong lớp tuyết sau đó. Đang là mùa đông, và ngón chân của ngài bắt đầu hoại tử,” Cô ta giải thích, “Bây giờ tôi cần ngài nằm yên. Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cho ngài”.

Tôi nhìn xung quanh căn phòng. Cửa phòng đóng chặt và chỉ có ánh đèn phía trên giữ sáng cho căn phòng. Càng lúc càng khó thở, mỗi giây tôi không cử động.

Y tá mang ra một số dụng cụ, thiết bị để thực hiện phẫu thuật. Cô ta đi đến phía chân tôi...

“Chờ đã! Cô cần gây mê cho tôi, đúng không? Gây mê cho tôi ngay, tôi sẽ đau lắm nếu không được gây mê! Cô điên à?!”

Cô ta cười khúc khích và nói,

“Chúng ta đang ở ĐỊA NGỤC mà… Đau đớn là dĩ nhiên”.


Nguồn: creepypasta.com
Từ khóa : Trong một bệnh viện khác
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top