Trong bất kì thành phố, tại bất kì đất nước, tới bất kì một viện tâm thần hoặc nhà phục dưỡng nào mà bạn tìm được. Khi bạn đến bàn tiếp tân, hỏi gặp người tự xưng là “Người Nắm Giữ sự Vui Sướng’ (The Holder of Joy). Người nhân viên sẽ run bần bật và yêu cầu bạn xem xét lại. Nhẹ nhàng nhấn mạnh lại, và anh ta sẽ miễn cưỡng dịu lại. Anh ta sẽ mở một cánh cửa sập trên trần nhà, và đề nghị đưa bạn đi qua đó. Chấp nhận lờ đề nghị của anh ta.
Trong lúc trèo lên qua cửa sập, bạn sẽ thấy mình ở trong một nhà máy cũ, trương tự những xí nghiệp thế kỉ 18 của những thành phố ở bờ biển phía đông nước Mỹ. Nơi này bẩn và ánh sáng mờ mờ, và tiếng động của những máy móc quá ầm ĩ và bạn sẽ không thể suy nghĩ nổi. Phía trước bạn sẽ là một lối đi dài trên sàn nhà máy với những chiếc máy quá lớn, đi bộ trên con đường dài này. Nơi làm việc rất nóng, kinh khủng, và những chiếc máy đang ồn ào là những đứa trẻ nhỏ, vì chúng rất mệt mỏi và rách rưới nên bạn có thể nhầm chúng thành những người lớn tuổi. Trong những gì ít ánh sáng nhất nơi mà bạn có thể tạo ra sự bẩn thỉu của họ, những gương mặt đang cầu xin, tuyệt vọng và mong ước được giải phóng khỏi sự đau khổ bất tận của họ. Chỉ được tiếp tục đi bộ, không ai có thể giúp họ, và nếu bạn thử làm điều đó thì bạn sẽ gia nhập họ với công việc lao động bất tận và vô nghĩa.
Việc này sẽ mất một thời gian, nhưng cuối cùng bạn sẽ tới cánh cửa văn phòng của người quản đốc. Vào để tìm một đồng đồng bằng, người đàn ông cộc cằn, được xây dựng như một viên gạch, người mà dường như là ở độ tuổi bốn mươi và đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Một khi anh ta chú ý tới bạn, anh ta sẽ nhìn lên từ bất cứ nơi nào anh ta đang làm và để ý bạn với một cái nhìn trừng trừng đầy phẫn nộ. Với sự tự tin, hỏi anh ta một câu: “Bất kì niềm vui nào cũng có thể đến từ nó?”
Một khi câu hỏi đã được hỏi, người quản đốc sẽ đứng lên và rời khỏi văn phòng. Đi theo anh ta. Bạn sẽ ở giữa lối đi dài một lần nữa, ở trên đó anh ta sẽ hét lên một lệnh với những đứa trẻ lao động. Những gì anh ta nói chính xác đã bị chìm vào trong tiếng ầm ĩ của máy móc, nhưng những đứa trẻ lao động sẽ hiểu. Lũ trẻ sẽ nhảy vào trong những chiếc máy, thay đổi âm thanh thành những thứ khủng khiếp. Bạn sẽ nghe rõ tiếng xương gãy và cơ bắp bị xé toạc vì những đứa trẻ đang bị xé rách và nghiền nát bởi những chiếc máy, trong cái nơi mà họ đã ném mình vào một cách mù quáng. Xuyên qua khung cảnh đen đối, bạn sẽ nghe thấy giọng nói của Người Nắm Giữ giải thích ý nghĩa thật sự của sự vui sướng và sự đau khổ, dù vậy tôi sẽ không viết nó ra ở đây cho bất kì một vị nào biết.
Một khi tất cả những đứa trẻ đã bị xé vụn bởi những chiếc máy khủng khiếp, người quản đốc sẽ bảo bạn trở về văn phòng anh ta và đợi anh ta ở đó. Làm những gì anh ta bảo, và vào lúc bạn bước vào cửa văn phòng, bạn sẽ thấy mình đang ở bất kì địa điểm nào mà bạn hay ngủ vào buổi tối. Trên giường của bạn (hoặc bất cứ thứ gì mà bạn hay dùng để ngủ) sẽ là một chiếc áo sơ mi đơn giản màu trắng giống như của người quản đốc. Chiếc áo này sẽ cho cảm giác quen thuộc và thân thiết với những người mà bạn nói chuyện.
Chiếc áo sơ mi là linh vật 118/538. Giờ bạn đã biết về sự vui sướng, và như vậy, có thể không bao giờ có được nó.
Trong lúc trèo lên qua cửa sập, bạn sẽ thấy mình ở trong một nhà máy cũ, trương tự những xí nghiệp thế kỉ 18 của những thành phố ở bờ biển phía đông nước Mỹ. Nơi này bẩn và ánh sáng mờ mờ, và tiếng động của những máy móc quá ầm ĩ và bạn sẽ không thể suy nghĩ nổi. Phía trước bạn sẽ là một lối đi dài trên sàn nhà máy với những chiếc máy quá lớn, đi bộ trên con đường dài này. Nơi làm việc rất nóng, kinh khủng, và những chiếc máy đang ồn ào là những đứa trẻ nhỏ, vì chúng rất mệt mỏi và rách rưới nên bạn có thể nhầm chúng thành những người lớn tuổi. Trong những gì ít ánh sáng nhất nơi mà bạn có thể tạo ra sự bẩn thỉu của họ, những gương mặt đang cầu xin, tuyệt vọng và mong ước được giải phóng khỏi sự đau khổ bất tận của họ. Chỉ được tiếp tục đi bộ, không ai có thể giúp họ, và nếu bạn thử làm điều đó thì bạn sẽ gia nhập họ với công việc lao động bất tận và vô nghĩa.
Việc này sẽ mất một thời gian, nhưng cuối cùng bạn sẽ tới cánh cửa văn phòng của người quản đốc. Vào để tìm một đồng đồng bằng, người đàn ông cộc cằn, được xây dựng như một viên gạch, người mà dường như là ở độ tuổi bốn mươi và đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Một khi anh ta chú ý tới bạn, anh ta sẽ nhìn lên từ bất cứ nơi nào anh ta đang làm và để ý bạn với một cái nhìn trừng trừng đầy phẫn nộ. Với sự tự tin, hỏi anh ta một câu: “Bất kì niềm vui nào cũng có thể đến từ nó?”
Một khi câu hỏi đã được hỏi, người quản đốc sẽ đứng lên và rời khỏi văn phòng. Đi theo anh ta. Bạn sẽ ở giữa lối đi dài một lần nữa, ở trên đó anh ta sẽ hét lên một lệnh với những đứa trẻ lao động. Những gì anh ta nói chính xác đã bị chìm vào trong tiếng ầm ĩ của máy móc, nhưng những đứa trẻ lao động sẽ hiểu. Lũ trẻ sẽ nhảy vào trong những chiếc máy, thay đổi âm thanh thành những thứ khủng khiếp. Bạn sẽ nghe rõ tiếng xương gãy và cơ bắp bị xé toạc vì những đứa trẻ đang bị xé rách và nghiền nát bởi những chiếc máy, trong cái nơi mà họ đã ném mình vào một cách mù quáng. Xuyên qua khung cảnh đen đối, bạn sẽ nghe thấy giọng nói của Người Nắm Giữ giải thích ý nghĩa thật sự của sự vui sướng và sự đau khổ, dù vậy tôi sẽ không viết nó ra ở đây cho bất kì một vị nào biết.
Một khi tất cả những đứa trẻ đã bị xé vụn bởi những chiếc máy khủng khiếp, người quản đốc sẽ bảo bạn trở về văn phòng anh ta và đợi anh ta ở đó. Làm những gì anh ta bảo, và vào lúc bạn bước vào cửa văn phòng, bạn sẽ thấy mình đang ở bất kì địa điểm nào mà bạn hay ngủ vào buổi tối. Trên giường của bạn (hoặc bất cứ thứ gì mà bạn hay dùng để ngủ) sẽ là một chiếc áo sơ mi đơn giản màu trắng giống như của người quản đốc. Chiếc áo này sẽ cho cảm giác quen thuộc và thân thiết với những người mà bạn nói chuyện.
Chiếc áo sơ mi là linh vật 118/538. Giờ bạn đã biết về sự vui sướng, và như vậy, có thể không bao giờ có được nó.