Tại bất kỳ thành phố thuộc quốc gia nào, tìm đến phần nền móng của một tòa nhà đổ nát. Hãy đứng tại chính giữa nơi đó, và từ từ xoay người 7 vòng ngược chiều kim đồng hồ. Trong khi bạn xoay, bạn PHẢI giữ cho hai tay cao quá đầu, và tay bạn phải chạm vào nhau ngay cái lúc vòng xoay thứ 7 kết thúc.
Nếu làm đúng, bạn sẽ thấy mình bấy giờ đang đứng quay mặt về hướng Tây, trước một tòa nhà cao đến choáng ngợp. NHƯNG nếu như hướng đứng của bạn là bất kỳ hướng nào khác, thì hãy văng tục bất cứ lời báng bổ nào về Chúa mà bạn đã kìm nén bấy lâu đi, vì giờ Người đã hoàn toàn bỏ rơi bạn rồi.
Tòa kiến trúc trước mặt bạn rất cao, cao lắm, nó chọc thẳng lên trời theo cái cách bạn không bao giờ hình dung nổi, và mặt tiền của tòa nhà trải rộng sang hai bên bạn ít nhất là một dặm. Nó trông như được làm bằng thép, nhưng không, đến gần hơn và bạn sẽ nhận ra đó là một loại đá rất cứng. Bề mặt đồng đều của nó bị chia cắt bởi những “cửa sổ” khổng lồ với cạnh dài chừng nửa dặm trên cả hai mặt tòa nhà. Những ô cửa sổ khủng khiếp ấy chạy dọc lên cao đến hút tầm mắt.
Cửa chính – một cái cổng bằng đá cao lồng lộng với độ cao ngang ngửa chiều dài của một sân vận động – sẽ từ từ hé mở, và từ bên trong một thứ ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào bạn. Bạn sẽ tự hỏi rằng liệu có phải mặt trời đang bị cầm tù bên trong tòa pháo đài kia không. Và rồi bạn nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần nơi mình đứng, nhưng ánh sáng kia quá chói lọi để nhìn rõ kẻ đó cho đến khi cô ta đứng cách bạn đúng 7 bước. Hãy chắc rằng bạn sẽ quỳ sụp xuống NGAY KHI thấy cô ta xuất hiện. Cơn lôi đình của cô ta đối với những kẻ bất kính… không thể nào diễn tả được bằng lời.
Khi cô ta bước đến gần bạn hơn, nền đất sẽ hóa thành đá, loại đá giống với chất liệu tòa tháp kia. Cô ta sẽ nói với bạn về công trình xây dựng to lớn, vĩ đại nhất, chứa đựng nhiều tham vọng, thành tựu nhất và cũng tiêu tốn nhiều công sức nhất trong lịch sử của loài người; những gì cô ta kể sẽ làm cho những suy nghĩ bình thường nhất của bạn cũng trở nên… phi lý. Những ý nghĩ mà cô ta truyền vào đầu bạn sẽ phá nát tâm tưởng bạn, từng tấc từng ly một kéo tuột bạn xuống cõi u mê của những suy tưởng vô định, số bạn coi như đã tận trừ khi bạn là một người có ý chí mạnh mẽ đến mức có thể trở về thực tại sau những nhục hình tư tưởng kia.
Sau một khoảng thời gian như thể nhiều ngày quỳ mọp, cô ta sẽ nhắc đến Ngọn Tháp. Nếu như trước khi đến đây bạn CHƯA đối mặt với Người Cai Quản Ngọn Tháp, tốt thôi, bạn sẽ ngay lập tức cảm nhận một cú nghiến trời giáng vào sau gáy mình. Bộ óc nhỏ nhoi của bạn sẽ phọt ra đằng trán, và bạn cảm giác rõ ràng từng nhát xé toạc thịt da, từng vết nứt gãy trên xương sọ, mỗi một bắp cơ và sợi gân bị giật đứt ra khỏi cơ thể mình.
Nhưng nếu như bạn đã đến gặp Người Cai Quản Ngọn Tháp và tiếp nhận kiến thức về nơi mà Chúng bị ly tán, thì hãy đứng dậy ngay, và xoay người nhìn về phía sau. Một tượng đá. Ả ta có nhân dạng hệt như người phụ nữ đứng đằng trước bạn, đang ở đó, và nắm tay của ả đang trong động thái giơ lên để đánh văng bộ óc bạn ra khỏi hộp sọ. ĐÓ mới là Người Cai Quản Công Trình thực sự. Hãy nhìn thẳng vào mắt ả, và ra lệnh cho ả bằng giọng nói có thể làm cả Thiên Đàng rung chuyển: “Chúng vốn được sinh ra từ chất liệu nào?” (From what material were They originally created?)
Ngay cái lúc mà những từ đó bật ra khỏi miệng, bức tượng người phụ nữ kia sẽ gào lên một tiếng động địa kinh thiên, một tiếng thét làm cho lớp kính trên tòa nhà cự thạch kia vỡ nát. Đúng, vỡ nát hoàn toàn. Đừng nao núng, và cũng chớ có bịt tai lại, nếu không muốn những mảnh kính vỡ sắc nhọn và cứng như kim cương đằng kia bay lên và ghim chặt vào bạn như một bầy ong khát máu. Khi tiếng gào thét dứt, thì mảnh kính vỡ cuối cùng – với hình dáng như một mũi lao ghê rợn – sẽ đâm xuyên qua thân thể người phụ nữ “bằng xương bằng thịt” kia. Cô ta chết mà không kịp kêu lên một tiếng, vẫn đứng với vẻ sững sờ. Bức tượng trước mặt bạn cũng nát vụn và rồi hóa thành bụi đất, để lại trên sàn một khối đá to bằng nắm tay, màu đỏ xám với vô số mặt cắt trên bề mặt như một viên kim cương.
Hòn ngọc giả ấy là Linh vật thứ 153/538. Nó đã sinh ra Chúng, thì cũng có thể hủy diệt Chúng.
Nếu làm đúng, bạn sẽ thấy mình bấy giờ đang đứng quay mặt về hướng Tây, trước một tòa nhà cao đến choáng ngợp. NHƯNG nếu như hướng đứng của bạn là bất kỳ hướng nào khác, thì hãy văng tục bất cứ lời báng bổ nào về Chúa mà bạn đã kìm nén bấy lâu đi, vì giờ Người đã hoàn toàn bỏ rơi bạn rồi.
Tòa kiến trúc trước mặt bạn rất cao, cao lắm, nó chọc thẳng lên trời theo cái cách bạn không bao giờ hình dung nổi, và mặt tiền của tòa nhà trải rộng sang hai bên bạn ít nhất là một dặm. Nó trông như được làm bằng thép, nhưng không, đến gần hơn và bạn sẽ nhận ra đó là một loại đá rất cứng. Bề mặt đồng đều của nó bị chia cắt bởi những “cửa sổ” khổng lồ với cạnh dài chừng nửa dặm trên cả hai mặt tòa nhà. Những ô cửa sổ khủng khiếp ấy chạy dọc lên cao đến hút tầm mắt.
Cửa chính – một cái cổng bằng đá cao lồng lộng với độ cao ngang ngửa chiều dài của một sân vận động – sẽ từ từ hé mở, và từ bên trong một thứ ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào bạn. Bạn sẽ tự hỏi rằng liệu có phải mặt trời đang bị cầm tù bên trong tòa pháo đài kia không. Và rồi bạn nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần nơi mình đứng, nhưng ánh sáng kia quá chói lọi để nhìn rõ kẻ đó cho đến khi cô ta đứng cách bạn đúng 7 bước. Hãy chắc rằng bạn sẽ quỳ sụp xuống NGAY KHI thấy cô ta xuất hiện. Cơn lôi đình của cô ta đối với những kẻ bất kính… không thể nào diễn tả được bằng lời.
Khi cô ta bước đến gần bạn hơn, nền đất sẽ hóa thành đá, loại đá giống với chất liệu tòa tháp kia. Cô ta sẽ nói với bạn về công trình xây dựng to lớn, vĩ đại nhất, chứa đựng nhiều tham vọng, thành tựu nhất và cũng tiêu tốn nhiều công sức nhất trong lịch sử của loài người; những gì cô ta kể sẽ làm cho những suy nghĩ bình thường nhất của bạn cũng trở nên… phi lý. Những ý nghĩ mà cô ta truyền vào đầu bạn sẽ phá nát tâm tưởng bạn, từng tấc từng ly một kéo tuột bạn xuống cõi u mê của những suy tưởng vô định, số bạn coi như đã tận trừ khi bạn là một người có ý chí mạnh mẽ đến mức có thể trở về thực tại sau những nhục hình tư tưởng kia.
Sau một khoảng thời gian như thể nhiều ngày quỳ mọp, cô ta sẽ nhắc đến Ngọn Tháp. Nếu như trước khi đến đây bạn CHƯA đối mặt với Người Cai Quản Ngọn Tháp, tốt thôi, bạn sẽ ngay lập tức cảm nhận một cú nghiến trời giáng vào sau gáy mình. Bộ óc nhỏ nhoi của bạn sẽ phọt ra đằng trán, và bạn cảm giác rõ ràng từng nhát xé toạc thịt da, từng vết nứt gãy trên xương sọ, mỗi một bắp cơ và sợi gân bị giật đứt ra khỏi cơ thể mình.
Nhưng nếu như bạn đã đến gặp Người Cai Quản Ngọn Tháp và tiếp nhận kiến thức về nơi mà Chúng bị ly tán, thì hãy đứng dậy ngay, và xoay người nhìn về phía sau. Một tượng đá. Ả ta có nhân dạng hệt như người phụ nữ đứng đằng trước bạn, đang ở đó, và nắm tay của ả đang trong động thái giơ lên để đánh văng bộ óc bạn ra khỏi hộp sọ. ĐÓ mới là Người Cai Quản Công Trình thực sự. Hãy nhìn thẳng vào mắt ả, và ra lệnh cho ả bằng giọng nói có thể làm cả Thiên Đàng rung chuyển: “Chúng vốn được sinh ra từ chất liệu nào?” (From what material were They originally created?)
Ngay cái lúc mà những từ đó bật ra khỏi miệng, bức tượng người phụ nữ kia sẽ gào lên một tiếng động địa kinh thiên, một tiếng thét làm cho lớp kính trên tòa nhà cự thạch kia vỡ nát. Đúng, vỡ nát hoàn toàn. Đừng nao núng, và cũng chớ có bịt tai lại, nếu không muốn những mảnh kính vỡ sắc nhọn và cứng như kim cương đằng kia bay lên và ghim chặt vào bạn như một bầy ong khát máu. Khi tiếng gào thét dứt, thì mảnh kính vỡ cuối cùng – với hình dáng như một mũi lao ghê rợn – sẽ đâm xuyên qua thân thể người phụ nữ “bằng xương bằng thịt” kia. Cô ta chết mà không kịp kêu lên một tiếng, vẫn đứng với vẻ sững sờ. Bức tượng trước mặt bạn cũng nát vụn và rồi hóa thành bụi đất, để lại trên sàn một khối đá to bằng nắm tay, màu đỏ xám với vô số mặt cắt trên bề mặt như một viên kim cương.
Hòn ngọc giả ấy là Linh vật thứ 153/538. Nó đã sinh ra Chúng, thì cũng có thể hủy diệt Chúng.