Nếu bạn sống ở Menifee, CA và bạn nghe thấy một tiếng gõ cửa lúc nửa đêm, thì hãy cứ kệ nó đi. Quan trọng hơn là, đừng có để bất kì ai ở nhà một mình. Nhấc điện thoại lên và gọi cho cảnh sát, và luôn ở bên cạnh nhau. Những gì tôi đang viết đây trong khi ngồi trong phòng thẩm vấn cảnh sát chính là lời cảnh báo rõ ràng nhất. Vậy nên, mong rằng những gì xảy ra với tôi đêm qua, sẽ không xảy ra với bạn đêm nay ...
Tôi sống một mình ở ngoại ô. Một nơi nhỏ nhắn xinh tươi. Nơi mà trẻ con tự do chơi đùa trên phố trong khi bố mẹ chúng yên tâm thu dọn sân nhà còn bạn thì thoải mái lái xe vào nhà. Tối đó bắt đầu như thế đấy. Tôi và bạn gái tấp vô và bước ra khỏi xe. Chúng tôi vẫy tay chào mấy đứa nhóc và chuyện phiếm với bà Roop nhà bên. Đúng là một cuộc sống mà tôi hằng mơ. Không thể tin tôi có thể có nó khi chỉ vừa hai mươi. Chúng tôi vào nhà và bắt đầu bữa tối. Hai chúng tôi cùng vào bếp. Chúng tôi yêu việc cùng nhau nấu nướng, khi mà cả hai bị ngăn cách bởi ... công việc. Chúng tôi cùng ăn và xem TV dưới tầng. Một đêm bình thường như bao đêm khác. Và khi cả hai lên lầu, thì em ấy vào nhà tắm và làm việc mà mọi cô gái vẫn làm mỗi tối, trong khi tôi chỉ nằm dài trên dường và đọc lại lá thư dễ đến lần thứ hai mươi. Với tiếng quạt và tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, tôi đã gần như không nghe thấy nó. Tôi ước rằng khi đó quạt bật số 3, thay vì số 2, bởi vì nếu thế, hẳn mọi việc đã khác. Nhưng tiếc sao, nó lại đủ to để tôi có thể nghe thấy mặc bao thứ tiếng xung quanh.
Tôi với tay tắt cái quạt và lắng nghe...
"Đồ trời đánh." Tôi nghĩ và đặt cuốn sách (vừa mới là bức thư cơ mà - ND) xuống giường rồi bò dậy. Tôi túm lấy cái áo gió trên ghế và choàng đại vào người. Khi bước ra đến cửa, hình như bạn gái tôi có nói gì đó, nhưng tôi muốn xem ai đang gọi cửa cái đã. Tôi từ từ bước xuống cầu thang, trong đầu thì đang nghĩ tới một thằng chào hàng nào đó sẽ cố khuyên tôi mua ít nước rửa kính chẳng hạn. Tôi kéo nốt cái khóa áo trong khi bật cái đèn trước cửa lên. Tôi nhìn qua lỗ nhòm, nhưng nó đen kịt. Tôi bật tiếp cái đèn ngoài sân. Vẫn cứ tối đen như mực. Chắc là nó lại hỏng, ừ thì tôi cũng gặp tí vấn đề với nó trước rồi. Bất đắc dĩ, tôi đành vặn mở chốt cửa.
Không có gì.
Chẳng có ai ở đó. Tôi thò đầu ra ngoài và ngó xung quanh.Sân và lối xe vào đều trống trơn. Giờ mới thấy tôi đã mắc nhiều sai lầm khủng khiếp như thế nào. Tôi bước ra thềm nhà. Con đường im ắng và hoàn toàn trống trải, chỉ điểm xuyết đôi ba ánh đèn đường. Tôi nhếch mép cho rằng đó chỉ là trò quậy phá của lũ nhóc tì. Tôi bèn quay trở vào trong nhà. Sau khi khóa cửa lại và bước tới cầu thang, tôi bắt đầu có cảm giác đó. Bụng tôi cảm thấy nhọn nhạo và tôi biết chỉ có một thứ khiến nó cảm thấy thoải mái hơn.
Thức ăn.
Tôi bước xuống bếp và bật đèn. Mở cửa tủ lạnh, tôi lướt qua các ngăn, hòng kiếm cái gì đó đơn giản mà nhanh gọn để nhét vô bụng. Và rồi tôi vớ được chút bơ lạc và một thanh sô cô la, thứ mà bạn có thể mua ở mọi cửa hàng. Tôi giữ chúng trong tủ lạnh để chúng không tan chảy ra trong tay khi tôi còn đang ăn. Khi bóc lớp vỏ plastic và và cắn miếng đầu tiên, tôi nhận ra có một cái gì đó bất thường gần như khuất khỏi tầm mắt. Các cửa sổ phía trên bồn rửa nhà bếp ... đã bị mở ra. Tôi chưa bao giờ mở cửa sổ kể từ khi tôi bắt đàu sống ở đây. Tôi cố gắng nhớ xem tại sao lại thế, và rồi tôi chợt nhận ra là em ấy đã bảo là quá nóng khi đang nấu ăn. Em ấy đã mở nó ra cho dịu bớt. Tôi tạt qua rồi khép nó lại, xong bước luôn lên trên lầu. Khi trở vào phòng ngủ, tiếng nước vẫn còn đang chảy. Tôi bước tới trước cửa phòng tắm. "Nãy em định nói g..." Tôi ngưng bặt. Phòng tắm trống trơn. Nước vẫn cứ chảy ra từ vòi, hơi nước vẫn cứ bốc lên và phủ mờ tấm gương. Tôi tắt nước và nhìn lướt cả căn phòng, em ấy không ở đây. "Amanda?" Tôi gọi to. Không ai trả lời. Tôi lại chỗ tủ quần áo. Không ai ở đó cả. Tôi đang định rời khỏi phòng thì bất chợt có gì đó lọt vào ánh mắt. Tôi liếc nhìn lên đầu giường, và trên quyển sách có một mảnh giấy. Nó đã được gấp làm đôi và dựng lên trông giống như một chiếc lều con. Tôi với tay nhặt nó lên. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là máu. Một dấu vân tay đẫm máu ở góc tờ giấy. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Cuối cùng thì, tâm can tôi cũng dịu lại đủ để đôi mắt tôi lướt qua tờ giấy, và tới tận lúc này, tôi vẫn ước giá như mọi truyện đừng như thế.
Chỉ sáu chữ, nhưng khiến tôi phải đọc đi và đọc lại. Tôi nhìn quanh căn phòng một lần nữa, cầu mong sẽ thấy Amanda ở góc phòng nào đó mà cười tủm tỉm khi đã có một trò đùa đầy bất ngờ. Nhưng nơi đây hoàn toàn trống rỗng. Tôi đi vòng quanh căn phòng, tìm phía sau ghế, hay trong bồn tắm, cả trong tủ quần áo. Tôi nhìn tới cái giường và cảm thấy mình lại giống như một thằng nhóc 6 tuổi khi từ từ quì xuống và định nhòm vào trong. Tay tôi dường như đã mướt mồ hôi khi nó hơi trượt đi trên sàn gỗ cứng. Tôi cúi xuống và nhấc lớp ga giường lên.
Không có gì.
Chỉ có một con thỏ bông cáu bẩn và một đôi giày cũ rích mà hẳn là tôi đã phải vứt đi rồi. Tôi đứng dậy và bắt đầu lo lắng. Tôi không biết liệu đây còn có thể là một trò đùa nữa không.
"Amanda!" Tôi hét lên, "Không vui đâu, ra đây nào."
Im lặng.
"Nhìn này, anh thật sự là đang rất lo đấy, làm ơn dừng trò này lại đi"
...
Tôi bước ra hành lang trên lầu và nhanh chóng đi qua tất cả các phòng. Phòng ngủ phụ. Không có ai. Phòng tập thể dục. Không có ai. Phòng tắm khác trên lầu. Không có ai.Tôi chạy xuống càu thang và cũng tìm khắp nơi. Dường như cô ấy đã biến mất, và tất cả những gì sót lại chỉ là mảnh giấy ghi chú đó. Chẳng còn gì để làm ngoài gọi cho cảnh sát cả. Tôi lại chạy lên lầu và vào phòng ngủ. Có vẻ như vòi nước bị rò, vì khi bước vào tôi tôi nghe thấy có tiếng nước nhỏ giọt. Tôi đi đến tủ quần áo để lấy cái điện thoại, nhưng nó không có ở đó. Cả chía khóa hay ví cũng biến mất. Tôi quay lại nhìn lên giường. Chúng không ở đó. Tôi với lấy cái quần jean mà tôi đã mặc ngày hôm đó và lần mò các túi. Trống rỗng. Tôi ném chiếc quần jean xuống nền nhà giận dữ. Tôi chỉ đứng đó hồi lâu, không biết làm gì cả.
Tôi xông vào phòng tắm và vòi lại.
Tôi nhấn vòi nước trong tức giận nhưng rồi người tôi tê dại.
Không hề có nước trong bồn rửa.
Tiếng nước có vẻ ở xa hơn.
Tôi từ từ trở lại phòng ngủ.
Tôi đi vòng quanh cố tìm xem tiếng nước đến từ đâu. Khi tôi tiến tới gần giường... nó bắt đầu to hơn. Một lần nữa, tôi từ từ quỳ gối xuống, và cúi xuống bên cạnh giường. Tay tôi từ từ với lấy cái ga giường, và rồi nâng nó lên. Với mỗi tiếng "tách" , tim tôi đập tới năm mươi nhịp. Tôi cúi hẳn đầu xuống và nhìn xuống gầm giường. Và rồi tôi thấy nó. Một cãi vũng đỏ cỡ tầm bàn chân ngay dưới gầm giường. Với nhiều giọt tiếp tục nhỏ xuống. Tôi bật dậy và kéo tấm trăn khỏi giường. Tôi với tay tới chỗ góc đẹm ở sát thành giường, và sau một thoáng do dự, tôi hất tung cái nệm ra với tất cả sức lực bình sinh.
Cổ họng tôi như nghẹn lại. Tôi không thể hiểu nổi cái gì đang ở trước mắt tôi nữa. Tâm trí tôi chỉ có thể cảm nhận từng hình ảnh một lúc này. Lúc đầu chỉ là cái giường, ở giữa đám chăn đệm xung quanh. Và rồi, tôi thấy một dòng máu chảy dài trên giường.
Amada nằm đó. Ngay giữa giường. Khuôn mặt xinh đẹp của em ngập trong dòng máu. Cả cổ em cũng toàn một màu đỏ. Và rồi thứ cuối cùng mà cái tâm trí này nhận ra. Ngay giữa người, đặt phía trên bụng em... một mẩu giấy nhắn khác. Chân tôi tê dại. Nước mắt chảy dài trên mặt tôi, nhưng tôi không khóc lên tiếng. Đôi tay tôi bắt đầu run rẩy và đôi chân tôi khuỵu xuống cạnh giường. Tôi với tay và ôm lấy xác của Amada. Người con gái của tôi, cuộc sống của tôi, tất cả mọi thứ của tôi. Tôi vòng tay quanh em và gào lên.
Tờ giấy tượt khỏi người cô và rơi xuống giường. Bàn tay tôi run rẩy với lấy nó, thậm chí các ngón tay còn chẳng thể nào gập lại. Và rồi bằng cách nào đó, tôi cầm lấy và giơ ra ngang tầm mắt. Tầm nhìn tôi nhòe đi bởi nước mắt.Tôi khoác tay lau nó đi và nhìn lại vào tờ giấy. Lại một dấu vân tay đẫm máu, nhưng có thể lần này là do tôi. Mọi thứ đã trở nên mù mờ kể từ lúc đó. Nhưng những con chữ đó... những con chữ sẽ mãi hằn sâu vào trong kí ức tôi. Chúng chính là lý do tôi đang ngồi ở đây, lý do mà tôi chạy ra khỏi nhà tôi và gào lên cầu mong sự cứu rỗi.
Tôi sống một mình ở ngoại ô. Một nơi nhỏ nhắn xinh tươi. Nơi mà trẻ con tự do chơi đùa trên phố trong khi bố mẹ chúng yên tâm thu dọn sân nhà còn bạn thì thoải mái lái xe vào nhà. Tối đó bắt đầu như thế đấy. Tôi và bạn gái tấp vô và bước ra khỏi xe. Chúng tôi vẫy tay chào mấy đứa nhóc và chuyện phiếm với bà Roop nhà bên. Đúng là một cuộc sống mà tôi hằng mơ. Không thể tin tôi có thể có nó khi chỉ vừa hai mươi. Chúng tôi vào nhà và bắt đầu bữa tối. Hai chúng tôi cùng vào bếp. Chúng tôi yêu việc cùng nhau nấu nướng, khi mà cả hai bị ngăn cách bởi ... công việc. Chúng tôi cùng ăn và xem TV dưới tầng. Một đêm bình thường như bao đêm khác. Và khi cả hai lên lầu, thì em ấy vào nhà tắm và làm việc mà mọi cô gái vẫn làm mỗi tối, trong khi tôi chỉ nằm dài trên dường và đọc lại lá thư dễ đến lần thứ hai mươi. Với tiếng quạt và tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, tôi đã gần như không nghe thấy nó. Tôi ước rằng khi đó quạt bật số 3, thay vì số 2, bởi vì nếu thế, hẳn mọi việc đã khác. Nhưng tiếc sao, nó lại đủ to để tôi có thể nghe thấy mặc bao thứ tiếng xung quanh.
knock knock knock
Tôi với tay tắt cái quạt và lắng nghe...
knock knock knock
"Đồ trời đánh." Tôi nghĩ và đặt cuốn sách (vừa mới là bức thư cơ mà - ND) xuống giường rồi bò dậy. Tôi túm lấy cái áo gió trên ghế và choàng đại vào người. Khi bước ra đến cửa, hình như bạn gái tôi có nói gì đó, nhưng tôi muốn xem ai đang gọi cửa cái đã. Tôi từ từ bước xuống cầu thang, trong đầu thì đang nghĩ tới một thằng chào hàng nào đó sẽ cố khuyên tôi mua ít nước rửa kính chẳng hạn. Tôi kéo nốt cái khóa áo trong khi bật cái đèn trước cửa lên. Tôi nhìn qua lỗ nhòm, nhưng nó đen kịt. Tôi bật tiếp cái đèn ngoài sân. Vẫn cứ tối đen như mực. Chắc là nó lại hỏng, ừ thì tôi cũng gặp tí vấn đề với nó trước rồi. Bất đắc dĩ, tôi đành vặn mở chốt cửa.
Không có gì.
Chẳng có ai ở đó. Tôi thò đầu ra ngoài và ngó xung quanh.Sân và lối xe vào đều trống trơn. Giờ mới thấy tôi đã mắc nhiều sai lầm khủng khiếp như thế nào. Tôi bước ra thềm nhà. Con đường im ắng và hoàn toàn trống trải, chỉ điểm xuyết đôi ba ánh đèn đường. Tôi nhếch mép cho rằng đó chỉ là trò quậy phá của lũ nhóc tì. Tôi bèn quay trở vào trong nhà. Sau khi khóa cửa lại và bước tới cầu thang, tôi bắt đầu có cảm giác đó. Bụng tôi cảm thấy nhọn nhạo và tôi biết chỉ có một thứ khiến nó cảm thấy thoải mái hơn.
Thức ăn.
Tôi bước xuống bếp và bật đèn. Mở cửa tủ lạnh, tôi lướt qua các ngăn, hòng kiếm cái gì đó đơn giản mà nhanh gọn để nhét vô bụng. Và rồi tôi vớ được chút bơ lạc và một thanh sô cô la, thứ mà bạn có thể mua ở mọi cửa hàng. Tôi giữ chúng trong tủ lạnh để chúng không tan chảy ra trong tay khi tôi còn đang ăn. Khi bóc lớp vỏ plastic và và cắn miếng đầu tiên, tôi nhận ra có một cái gì đó bất thường gần như khuất khỏi tầm mắt. Các cửa sổ phía trên bồn rửa nhà bếp ... đã bị mở ra. Tôi chưa bao giờ mở cửa sổ kể từ khi tôi bắt đàu sống ở đây. Tôi cố gắng nhớ xem tại sao lại thế, và rồi tôi chợt nhận ra là em ấy đã bảo là quá nóng khi đang nấu ăn. Em ấy đã mở nó ra cho dịu bớt. Tôi tạt qua rồi khép nó lại, xong bước luôn lên trên lầu. Khi trở vào phòng ngủ, tiếng nước vẫn còn đang chảy. Tôi bước tới trước cửa phòng tắm. "Nãy em định nói g..." Tôi ngưng bặt. Phòng tắm trống trơn. Nước vẫn cứ chảy ra từ vòi, hơi nước vẫn cứ bốc lên và phủ mờ tấm gương. Tôi tắt nước và nhìn lướt cả căn phòng, em ấy không ở đây. "Amanda?" Tôi gọi to. Không ai trả lời. Tôi lại chỗ tủ quần áo. Không ai ở đó cả. Tôi đang định rời khỏi phòng thì bất chợt có gì đó lọt vào ánh mắt. Tôi liếc nhìn lên đầu giường, và trên quyển sách có một mảnh giấy. Nó đã được gấp làm đôi và dựng lên trông giống như một chiếc lều con. Tôi với tay nhặt nó lên. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là máu. Một dấu vân tay đẫm máu ở góc tờ giấy. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Cuối cùng thì, tâm can tôi cũng dịu lại đủ để đôi mắt tôi lướt qua tờ giấy, và tới tận lúc này, tôi vẫn ước giá như mọi truyện đừng như thế.
Em ấy ở đây... tìm đi.
Chỉ sáu chữ, nhưng khiến tôi phải đọc đi và đọc lại. Tôi nhìn quanh căn phòng một lần nữa, cầu mong sẽ thấy Amanda ở góc phòng nào đó mà cười tủm tỉm khi đã có một trò đùa đầy bất ngờ. Nhưng nơi đây hoàn toàn trống rỗng. Tôi đi vòng quanh căn phòng, tìm phía sau ghế, hay trong bồn tắm, cả trong tủ quần áo. Tôi nhìn tới cái giường và cảm thấy mình lại giống như một thằng nhóc 6 tuổi khi từ từ quì xuống và định nhòm vào trong. Tay tôi dường như đã mướt mồ hôi khi nó hơi trượt đi trên sàn gỗ cứng. Tôi cúi xuống và nhấc lớp ga giường lên.
Không có gì.
Chỉ có một con thỏ bông cáu bẩn và một đôi giày cũ rích mà hẳn là tôi đã phải vứt đi rồi. Tôi đứng dậy và bắt đầu lo lắng. Tôi không biết liệu đây còn có thể là một trò đùa nữa không.
"Amanda!" Tôi hét lên, "Không vui đâu, ra đây nào."
Im lặng.
"Nhìn này, anh thật sự là đang rất lo đấy, làm ơn dừng trò này lại đi"
...
Tôi bước ra hành lang trên lầu và nhanh chóng đi qua tất cả các phòng. Phòng ngủ phụ. Không có ai. Phòng tập thể dục. Không có ai. Phòng tắm khác trên lầu. Không có ai.Tôi chạy xuống càu thang và cũng tìm khắp nơi. Dường như cô ấy đã biến mất, và tất cả những gì sót lại chỉ là mảnh giấy ghi chú đó. Chẳng còn gì để làm ngoài gọi cho cảnh sát cả. Tôi lại chạy lên lầu và vào phòng ngủ. Có vẻ như vòi nước bị rò, vì khi bước vào tôi tôi nghe thấy có tiếng nước nhỏ giọt. Tôi đi đến tủ quần áo để lấy cái điện thoại, nhưng nó không có ở đó. Cả chía khóa hay ví cũng biến mất. Tôi quay lại nhìn lên giường. Chúng không ở đó. Tôi với lấy cái quần jean mà tôi đã mặc ngày hôm đó và lần mò các túi. Trống rỗng. Tôi ném chiếc quần jean xuống nền nhà giận dữ. Tôi chỉ đứng đó hồi lâu, không biết làm gì cả.
tách tách tách
Tôi xông vào phòng tắm và vòi lại.
tách tách tách
Tôi nhấn vòi nước trong tức giận nhưng rồi người tôi tê dại.
Không hề có nước trong bồn rửa.
Tiếng nước có vẻ ở xa hơn.
Tôi từ từ trở lại phòng ngủ.
tách tách tách
Tôi đi vòng quanh cố tìm xem tiếng nước đến từ đâu. Khi tôi tiến tới gần giường... nó bắt đầu to hơn. Một lần nữa, tôi từ từ quỳ gối xuống, và cúi xuống bên cạnh giường. Tay tôi từ từ với lấy cái ga giường, và rồi nâng nó lên. Với mỗi tiếng "tách" , tim tôi đập tới năm mươi nhịp. Tôi cúi hẳn đầu xuống và nhìn xuống gầm giường. Và rồi tôi thấy nó. Một cãi vũng đỏ cỡ tầm bàn chân ngay dưới gầm giường. Với nhiều giọt tiếp tục nhỏ xuống. Tôi bật dậy và kéo tấm trăn khỏi giường. Tôi với tay tới chỗ góc đẹm ở sát thành giường, và sau một thoáng do dự, tôi hất tung cái nệm ra với tất cả sức lực bình sinh.
Cổ họng tôi như nghẹn lại. Tôi không thể hiểu nổi cái gì đang ở trước mắt tôi nữa. Tâm trí tôi chỉ có thể cảm nhận từng hình ảnh một lúc này. Lúc đầu chỉ là cái giường, ở giữa đám chăn đệm xung quanh. Và rồi, tôi thấy một dòng máu chảy dài trên giường.
Amada nằm đó. Ngay giữa giường. Khuôn mặt xinh đẹp của em ngập trong dòng máu. Cả cổ em cũng toàn một màu đỏ. Và rồi thứ cuối cùng mà cái tâm trí này nhận ra. Ngay giữa người, đặt phía trên bụng em... một mẩu giấy nhắn khác. Chân tôi tê dại. Nước mắt chảy dài trên mặt tôi, nhưng tôi không khóc lên tiếng. Đôi tay tôi bắt đầu run rẩy và đôi chân tôi khuỵu xuống cạnh giường. Tôi với tay và ôm lấy xác của Amada. Người con gái của tôi, cuộc sống của tôi, tất cả mọi thứ của tôi. Tôi vòng tay quanh em và gào lên.
Tờ giấy tượt khỏi người cô và rơi xuống giường. Bàn tay tôi run rẩy với lấy nó, thậm chí các ngón tay còn chẳng thể nào gập lại. Và rồi bằng cách nào đó, tôi cầm lấy và giơ ra ngang tầm mắt. Tầm nhìn tôi nhòe đi bởi nước mắt.Tôi khoác tay lau nó đi và nhìn lại vào tờ giấy. Lại một dấu vân tay đẫm máu, nhưng có thể lần này là do tôi. Mọi thứ đã trở nên mù mờ kể từ lúc đó. Nhưng những con chữ đó... những con chữ sẽ mãi hằn sâu vào trong kí ức tôi. Chúng chính là lý do tôi đang ngồi ở đây, lý do mà tôi chạy ra khỏi nhà tôi và gào lên cầu mong sự cứu rỗi.
Nhưng tôi đang ở đâu?
Nguồn: Reddit/nosleep