Câu chuyện sau đây hoàn toàn là sự thật, và tôi có thể cung cấp bằng chứng nếu thấy cần thiết.
Và phần tồi tệ nhất của nó là: Nó vẫn chưa kết thúc đâu.
Tôi là một người lính làm việc cho Không Quân Israeli, và công việc của tôi gần như là một công việc đơn giản: sửa máy bay. Đôi lúc, chỉ là phá lệ một chút, vài người lính sẽ được chọn ngẫu nhiên để tới và giúp đỡ một số nơi khác. Và đoán thử xem cái gì xảy ra?
Họ chỉ gửi một mình tôi đi.
Họ gửi tôi tới đâu đó gần Salem, để cùng bảo vệ biên giới. Tôi không muốn làm việc đó nhưng quân đội là thế đấy.
Công việc đó thậm chí còn dễ hơn cả việc chính của tôi, chỉ là xem có cái xe nào chạy ngang qua cái biển báo cấm, trình báo lại, và nếu có lệnh của cấp trên, là bắn luôn.
Bạn chỉ ngồi trên tòa tháp thôi chứ gì, đúng không?
Nhầm to.
Các ca trực trải dài suốt 24 tiếng, tôi nhận ca đêm 2-6 (sáng và chiều). Nên tôi phải hầu như phải bắt đầu đúng 2:00 chiều. Tôi nhìn thấy cái gì đầu tiên khi ngồi trên tòa tháp?
Những dấu hiệu.
Tất cả chúng đều nói cùng một câu giống nhau: 3:50. Ở Israel chúng tôi cũng có 24 tiếng đồng hồ nên ý nó là 3:50 sáng. Những dấu hiệu đã thay đổi, một số nói “3:50 là chết” và “đừng nhìn vào những con mắt” trong khi một số khác sẽ viết lời thề là không bao giờ quay trở lại đây.
Trong suốt ca trực ban ngày của mình tôi chỉ nghĩ về nó, nói đúng ra thì đó là thứ duy nhất trong tâm trí tôi. Và tôi đã để ý thấy vài thứ mới:
Có một kẻ đã khắc một thứ gì đó trong tháp, không phải viết-mà là khắc. Nó nói: “Ta đã sống sót khỏi nó”.
Rất nhiều câu hỏi trong đầu tôi: Cái gì thế này? Tại sao mọi người lại sợ nó đến thế? Tại sao tôi chẳng biết tí gì về nó thế?(nó là cái quái gì).
Sau đó đến ca đêm.
2:00 Ca đêm rất khác so với ca ngày, bởi vì nó rất yên tĩnh. Trong khi lúc đầu rất nhẹ nhàng, nó có thể khiến cho bạn phát điên. Thử nghĩ mà xem: bạn ngồi một mình trong một nơi đóng kín chỉ khoảng 2 – 3 mét vuông.
Tôi ngồi đó và chờ đợi, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, đeo tất cả những băng đạn tôi có lên người, và cái áo gi lê của tôi. Sau đó tôi chỉ ngồi tại chỗ và nhìn chằm chằm vào con đường.
3:20 Nó chẳng còn vui gì nữa cả, tôi chỉ chăm chú vào để biết ‘nó’ là cái gì. Tôi không còn quan tâm về ngôi làng nữa, vì thế nên tôi hoàn toàn quên mất về sự hiện diện của nó. Tôi đang tập trung vào 3:50.
Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng súng nổ.
Chúng đánh thức tôi dậy từ cái cổng tôi đang gác và bắn trả ngay lập tức. Sau đó vài tiếng hét vang lên gần như ngay lập tức.
Hóa ra là nó xảy ra bên phía Palestine, không phải ở trong biên giới của chúng tôi, có lẽ là một mối thù. Chúng tôi chẳng có quyền gì mà can thiệp vào, mọi người chỉ đang im lặng về chuyện đó.
Sau đó lúc 3:40 tôi nghe thấy một tiếng kèn hiệu, đặc biệt đó còn là tiếng của một cái Shofar. Nó là một trong những thứ có thể làm bạn sợ thót tim vào ban ngày, đột nhiên nghe thấy cái thứ tiếng đó vào ban đêm khiến tôi suýt té khỏi cái ghế cao. Và tôi chắc chắn là có liên quan hệ gì đó với cái sẽ xảy ra lúc 3:50.
Không.
Lúc đó cứ như thể là có người nói với bạn là giờ chết của bạn đã điểm, chỉ còn mười phút thì cái mà bạn đang chờ sẽ đến, và bạn chẳng biết là gì cả. Nó làm bạn phát điên lên, bạn nghe được nhiều thứ, thấy nhiều thứ. Những phút cuối cùng trong cuộc đời bạn.
Và nó đã xảy ra ngay sau đó.
Lúc 3:48, một số lượng muỗi đông không thể chịu nổi bay đến, tôi phải chiến đấu với bọn chúng bằng tay không và trong bóng tối dày đặc như thế này. Nhưng tôi phải làm.
Rồi sau đó tôi nhìn thấy nó từ xa.
Một vật thể màu trắng đang hướng thẳng về phía tôi, đang bay trên nóc của một tòa nhà trước mặt tôi.
Nó có thật.
Theo bản năng, bất chấp những lời cảnh báo, tôi trố mắt ra nhìn nó.
Một đôi mắt đáng sợ, chết chóc.
Và đó là tất cả những gì tôi nhớ. Sau đó tôi nhớ là tôi tỉnh lại vào lúc 4:12 với một vết thương khá nghiêm trọng.
Từ sau khi tôi sống sót khỏi lần đó tôi đã quyết định là phải đăng nó lên dây. Và khi tôi viết những dòng này tôi vẫn còn mơ hồ chuyện nó trông giống cái gì. Nó nghe giống như là một người phụ nữ đang la hét, nhưng chắc chắn là không phải rồi. Tất cả những gì tôi còn nhớ đó là đôi cánh, nó màu trắng tinh và đôi mắt to đùng trống rỗng đó nhìn chắm chằm vào tôi.
Tôi đã không ngủ được trong 48 giờ chỉ vì biết rằng tôi bị kẹt ở đây khoảng một tuần rồi. Và nhìn kìa, lại gần 3:50 nữa rồi.
Và phần tồi tệ nhất của nó là: Nó vẫn chưa kết thúc đâu.
Tôi là một người lính làm việc cho Không Quân Israeli, và công việc của tôi gần như là một công việc đơn giản: sửa máy bay. Đôi lúc, chỉ là phá lệ một chút, vài người lính sẽ được chọn ngẫu nhiên để tới và giúp đỡ một số nơi khác. Và đoán thử xem cái gì xảy ra?
Họ chỉ gửi một mình tôi đi.
Họ gửi tôi tới đâu đó gần Salem, để cùng bảo vệ biên giới. Tôi không muốn làm việc đó nhưng quân đội là thế đấy.
Công việc đó thậm chí còn dễ hơn cả việc chính của tôi, chỉ là xem có cái xe nào chạy ngang qua cái biển báo cấm, trình báo lại, và nếu có lệnh của cấp trên, là bắn luôn.
Bạn chỉ ngồi trên tòa tháp thôi chứ gì, đúng không?
Nhầm to.
Các ca trực trải dài suốt 24 tiếng, tôi nhận ca đêm 2-6 (sáng và chiều). Nên tôi phải hầu như phải bắt đầu đúng 2:00 chiều. Tôi nhìn thấy cái gì đầu tiên khi ngồi trên tòa tháp?
Những dấu hiệu.
Tất cả chúng đều nói cùng một câu giống nhau: 3:50. Ở Israel chúng tôi cũng có 24 tiếng đồng hồ nên ý nó là 3:50 sáng. Những dấu hiệu đã thay đổi, một số nói “3:50 là chết” và “đừng nhìn vào những con mắt” trong khi một số khác sẽ viết lời thề là không bao giờ quay trở lại đây.
Trong suốt ca trực ban ngày của mình tôi chỉ nghĩ về nó, nói đúng ra thì đó là thứ duy nhất trong tâm trí tôi. Và tôi đã để ý thấy vài thứ mới:
Có một kẻ đã khắc một thứ gì đó trong tháp, không phải viết-mà là khắc. Nó nói: “Ta đã sống sót khỏi nó”.
Rất nhiều câu hỏi trong đầu tôi: Cái gì thế này? Tại sao mọi người lại sợ nó đến thế? Tại sao tôi chẳng biết tí gì về nó thế?(nó là cái quái gì).
Sau đó đến ca đêm.
2:00 Ca đêm rất khác so với ca ngày, bởi vì nó rất yên tĩnh. Trong khi lúc đầu rất nhẹ nhàng, nó có thể khiến cho bạn phát điên. Thử nghĩ mà xem: bạn ngồi một mình trong một nơi đóng kín chỉ khoảng 2 – 3 mét vuông.
Tôi ngồi đó và chờ đợi, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, đeo tất cả những băng đạn tôi có lên người, và cái áo gi lê của tôi. Sau đó tôi chỉ ngồi tại chỗ và nhìn chằm chằm vào con đường.
3:20 Nó chẳng còn vui gì nữa cả, tôi chỉ chăm chú vào để biết ‘nó’ là cái gì. Tôi không còn quan tâm về ngôi làng nữa, vì thế nên tôi hoàn toàn quên mất về sự hiện diện của nó. Tôi đang tập trung vào 3:50.
Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng súng nổ.
Chúng đánh thức tôi dậy từ cái cổng tôi đang gác và bắn trả ngay lập tức. Sau đó vài tiếng hét vang lên gần như ngay lập tức.
Hóa ra là nó xảy ra bên phía Palestine, không phải ở trong biên giới của chúng tôi, có lẽ là một mối thù. Chúng tôi chẳng có quyền gì mà can thiệp vào, mọi người chỉ đang im lặng về chuyện đó.
Sau đó lúc 3:40 tôi nghe thấy một tiếng kèn hiệu, đặc biệt đó còn là tiếng của một cái Shofar. Nó là một trong những thứ có thể làm bạn sợ thót tim vào ban ngày, đột nhiên nghe thấy cái thứ tiếng đó vào ban đêm khiến tôi suýt té khỏi cái ghế cao. Và tôi chắc chắn là có liên quan hệ gì đó với cái sẽ xảy ra lúc 3:50.
Không.
Lúc đó cứ như thể là có người nói với bạn là giờ chết của bạn đã điểm, chỉ còn mười phút thì cái mà bạn đang chờ sẽ đến, và bạn chẳng biết là gì cả. Nó làm bạn phát điên lên, bạn nghe được nhiều thứ, thấy nhiều thứ. Những phút cuối cùng trong cuộc đời bạn.
Và nó đã xảy ra ngay sau đó.
Lúc 3:48, một số lượng muỗi đông không thể chịu nổi bay đến, tôi phải chiến đấu với bọn chúng bằng tay không và trong bóng tối dày đặc như thế này. Nhưng tôi phải làm.
Rồi sau đó tôi nhìn thấy nó từ xa.
Một vật thể màu trắng đang hướng thẳng về phía tôi, đang bay trên nóc của một tòa nhà trước mặt tôi.
Nó có thật.
Theo bản năng, bất chấp những lời cảnh báo, tôi trố mắt ra nhìn nó.
Một đôi mắt đáng sợ, chết chóc.
Và đó là tất cả những gì tôi nhớ. Sau đó tôi nhớ là tôi tỉnh lại vào lúc 4:12 với một vết thương khá nghiêm trọng.
Từ sau khi tôi sống sót khỏi lần đó tôi đã quyết định là phải đăng nó lên dây. Và khi tôi viết những dòng này tôi vẫn còn mơ hồ chuyện nó trông giống cái gì. Nó nghe giống như là một người phụ nữ đang la hét, nhưng chắc chắn là không phải rồi. Tất cả những gì tôi còn nhớ đó là đôi cánh, nó màu trắng tinh và đôi mắt to đùng trống rỗng đó nhìn chắm chằm vào tôi.
Tôi đã không ngủ được trong 48 giờ chỉ vì biết rằng tôi bị kẹt ở đây khoảng một tuần rồi. Và nhìn kìa, lại gần 3:50 nữa rồi.
Nguồn: Horror fc