Vào mùa thu năm 2003, năm đầu tiên của tôi ở đại học Cambride, có một tin đồn bắt đầu lan tỏa về một cuốn băng VHS (Loại băng để đầu máy ngày xưa) một thứ làm cho những sinh viên trở nên điên loạn sau khi xem nó. Không một ai biết về người đầu tiên tìm thấy cuốn băng, hoặc nơi đầu tiên người ta tìm thấy nó, nhưng theo tôi được biết câu chuyện này bắt đầu từ tháng 10, khi đó có một sinh viên bị nghi ngờ rằng đã mất hoàn toàn khả năng giao tiếp với người khác do đã xem cuốn băng đáng sợ đó. Bạn cùng phòng của cô ta quả quyết rằng đã thấy cô ta ở trong phòng ký túc xá vào một buổi tối, lúc đó cô ta đang xem cuộn băng đó trên giường của cô ta, đôi mắt của cô ta khi đó mở rộng và đôi môi của cô ta kéo dài thành một nụ cười không tự nhiên. Khi cô ta không đáp lại bất cứ điều gì trong vòng nửa giờ đồng hồ, người bạn cùng phòng đã không còn giữ được bình tĩnh để gọi cho cảnh sát. Người sinh viên đó rõ ràng đã bị chấn thương tâm lý nặng nề đến nỗi mất đi khả năng nói. Sau sự cố này cuốn băng đã được truyền tay qua nhiều sinh viên. Tôi chưa bao giờ thật sự biết người sinh viên ấy hoặc bạn cùng phòng của cô ta những người đầu tiên tìm thấy cuộn băng. Thật ra tôi chưa bao giờ nghe báo cáo về sự cố đó ở bất kỳ tờ báo nào.
Nhưng tôi cảm thấy cuốn băng đó thật sự tồn tại. Tôi đã nghe câu chuyện và tôi biết rằng đã có những người khác những người đã xem nó. Một vài thứ trong đó, ít nhất là vậy.

Những người đã xem nó luôn cho cùng một mô tả về những gì có trong đó. Cuộn băng chứa một đoạn video dài khoản một tiếng đồng hồ. Cảnh quay bắt đầu trong một căn phòng thiếu ánh sáng, có vẻ như nó là một hầm rượu. Ở đó có một người đàn ông đang ngồi ở giữa căn phòng, ở khá xa vị trí đặt camera vì vậy bạn chỉ có thể thấy phía sau lưng và sau đầu của ông ta được trùm kín bằng một tấm vải. Ông ta xuất hiện và mặc trên người một bộ áo choàng màu đen, trông như một tu sĩ gầy nhom và yếu đuối. Một tấm gương được đặt trên tường và đối diện với ông ta và sau đó ông ta đổi hướng sao cho gương mặt của ông ta có thể thấy trên video. Đó là gương mặt của một ông già, có lẽ khoảng 70 tuổi, và nó là một gương mặt lạnh lùng vô hồn.

Không ít người đã tắt nó vào thời điểm đó. Bọn họ nói rằng nó thật sự làm cho họ cảm thấy khó chịu.
Đoạn ghi hình không có nhiều màu sắc cho lắm hầu như nó chỉ có một màu đen u ám, trông như đoạn ghi hình khá cũ. Cái cách mà những đồ vật xuất hiện cái ghế, cái gương, bức tường u ám của căn phòng, ánh sáng mờ ảo giống như căn phòng được thắp sáng bằng những ngọn nến. Tất cả những thứ đó khiến nhiều người nghĩ rằng đoạn video được quay từ những năm 50, số khác lại nghĩ nó được ghi hình gần đây nhưng trông khá là cũ.

Dù sau, sau một khoản thời gian ngắn từ lúc bắt đầu đoạn video người đàn ông bắt đầu mở lời. Những từ ngữ mà ông ta nói không ai biết có thể biết chắc đó là thứ ngôn ngữ gì. Đoạn âm thanh khá là khó nghe, không được rõ ràng nhưng thỉnh thoảng bạn có thể nghe được một vài đoạn. Một số người nghĩ rằng ông ta nói bằng thổ ngữ của người Anh hoặc là ngôn ngữ cổ từ nước Anh. Vì họ có thể nghe được một vài từ trong số đó. Họ mô tả giọng của ông ta là một giọng nói khàng đặc, một giọng nói không được bình thường như thể không tồn tại ở thế giới này vậy.

Rất nhiều người đã xem đoạn băng nói rằng ông ta đang thuyết giảng hoặc muốn diễn tả một điều gì đó. Một sinh viên đã nói với tôi rằng anh ấy cảm thấy bị thuyết phục bởi những lời nói của người đàn ông đó, mặc dù anh ấy không hiểu rõ những gì thực sự nghe. "Giống như đang có một lực thôi miên đi vào não của tôi vậy" 

Đáng lo ngại hơn, hầu hết những người xem đoạn băng đều báo cáo rằng họ nghe thấy tiếng cười. Một số thì mô tả có những tiếng động nghe như tiếng trẻ con khóc. Các tiếng động thật đến nỗi như thể họ đang ở trong cùng một phòng.

Đến phút thứ mười ba của video người đàn ông sẽ ngừng nói, như thể ông ta đã nói xong những gì ông ta muốn nói rồi, và ông ta bắt đầu thay đổi. Ông ta sẽ mỉm cười - một rộng môi, mắt mở to, trên khuôn mặt là một nụ cười vô cảm. Rất ít người đủ can đảm xem tiếp đoạn này. Thời điểm này trong đoạn băng đã được báo cáo là cực kỳ đáng lo ngại, vì một số lý do không nêu rõ. Nhiều người xem sợ rằng họ sẽ bị ám ảnh bằng hình ảnh một ông già mỉm cười lạnh lẽo trong gương.

Sau một vài giây, người đàn ông đó vẫn mỉm cười, bắt đầu từ từ quay đầu lại đối mặt với máy ảnh - đó là những điều mà tôi biết sau đó. Không một ai thực sự xem hết đoạn băng.

Khi tôi hỏi một học sinh tại sao cô ấy không nói với tôi những gì diễn ra ở cuối đoạn băng, cô ấy đã tránh né câu trả lời và trên mặt cô ấy lộ vẻ sợ hãi tột độ

Những điều mà tôi biết tiếp theo là có một cậu sinh viên - người đã xem đến cuối đoạn băng, trước đây là một người không sợ điều gì cả, sau khi xem đoạn băng đã thôi học. Và người ta đã tìm thấy anh ấy trong tư thế cuộn tròn, trốn trong một nhà thờ, run rẩy vì sốt và khóc rằng "tôi không muốn đi đến địa ngục"

Người đàn ông già trong đoạn băng đã không thể xác định được là ai. Và các giáo sư ngôn ngữ học tại các trường đại học hàng đầu trên thế giới cũng không thể hiểu được thứ ngôn ngữ mà ông ta nói nhưng họ khẳng định thứ ngôn ngữ đó chắc chắn không phải là dạng biến thể của tiếng Anh. Căn phòng với cái gương trong đoạn băng có thể là bất cứ nơi nào trên thế giới.

Những điều xảy ra ở cuối cùng đoạn băng vẫn là một ẩn số. Cũng như nơi nó xuất hiện rồi lại mất tích. Sau một vài tháng những người xem đoạn băng đã chết hoặc mất tích. Tôi đã không thể nói chuyện với bất cứ ai về nó kể từ khi tôi học xong đại học

Có lẽ nó vẫn còn ở đó ngay bây giờ, ẩn giấu đâu đó trong kho lưu trữ của một thư viện đại học, hoặc để dưới giường trong một căn phòng ký túc xá. Hoặc có lẽ nó đang nằm trong một bãi rác ở một nơi xa xôi.
Có lẽ ai đó đã phá hủy nó.
Tôi hy vọng một ai đó đã phá hủy nó.
Tôi nghĩ rằng có một cái gì đó trên băng mà không thuộc về thế giới này.
Một thứ đáng sợ.
Một thứ xấu xa.

English

In autumn 2003, my first year studying at Cambridge University, a rumour began circulating about a VHS tape that was causing students to go insane. Nobody knew who had first found the tape, or where they had found it, but the stories started in October, when a history student allegedly stopped talking altogether after watching it. Her roommate claims that she came into the dorm room one evening to find her sitting on her bed pointing at the VHS player, her eyes wide and her lips stretched into an unnatural smile. When the girl didn’t respond to her even after half an hour, the roommate was sufficiently unnerved to call the police. The history student had apparently suffered intense mental trauma, and had lost her ability to speak.

Following this incident, the tape was passed around among students. I never actually knew the history student or the roommate who found the tape. Actually I never heard of the incident reported in any official newspapers. But I have a feeling the tape was real. I heard the stories, and I knew other people who had watched it. Some of it, at least.

Those who watched it always gave the same description of what was on it. The tape contained a video that was about an hour long. The footage would begin inside a dimly-lit room, perhaps a cellar. It showed a man sitting on a wooden chair in the centre of the room, facing away from the camera so that you could only see his back and the back of his head, which was covered by a hood. He appeared to be wearing dark robes, like a priest, and looked thin and frail. A mirror was placed against the wall he was facing, and angled so that his face could be seen in the video. It was an old man’s face, perhaps around seventy years old, and it wore a coldly serious expression.

Quite a few people turned it off at this point. They claimed it already made them feel uneasy. The recording was monochromatic, grainy, and appeared to be old, judging by the style of the mirror and chair, the dark stone walls of the room, and the fact that the lighting was flickering – as if the room were lit by candles. Some people said it looked like it was from the fifties, some said it looked older, and others said it was more recent but was recorded so that it looked old.

Anyway, shortly after the beginning of the video, the old man would begin to speak. The strange thing was that nobody was sure what language he was speaking. The audio was distorted, but occasionally you could hear clearly. Some people thought he was speaking a dialect of English, or an archaic form of English, because they could make out some words. They also described him as having a croaky voice, and an unusual accent.

A lot of people who watched that far into it got the impression that he was giving a sermon, or a lecture. One student I spoke to said that he felt convinced by the man’s words, even though he had no idea what he was talking about. It was as if it had some kind of hypnotic effect on him. More disturbingly, most who watched it reported hearing laughter in the background. Some described hearing noises like a baby crying. The noises ranged from being faint, to sounding as though they were in the same room.

At the thirteenth minute of the video the man would stop talking, as if he had finished saying what he had to say, and for the first time, his expression would change. He would smile – a broad-lipped, wide-eyed, emotionless smile. Very few people continued to watch beyond this. This moment in the video was reported to be extremely disturbing, for some unknown reason. Many of the viewers feared that they would be scarred for life by the image of the old man smiling into the mirror.

After a few seconds, the man, still smiling, begins to slowly turn his head to face the camera – that’s as much as I know of what follows. Nobody who carried on watching ever went into further detail.

When I asked one student why she wouldn’t tell me what came after, she went so pale that it was frightening just to look at her.

What I do know is that one student who did watch further, previously a grounded atheist, stopped attending his lectures. They found him a week later, curled up, hiding in a church, shivering with fever and crying that he didn’t want to go to hell.

The old man in the footage was never identified. Nor was the language he was speaking recognised by any of the professors of languages and linguistics at the university. But it was definitely not any form of English. The room with the mirror could have been anywhere in the world.

It’s still a mystery what happened to the tape in the end. Just as it appeared out of nowhere, it disappeared. After a few months the hype died down. I haven’t spoken to anyone about it since I finished university.

Perhaps it’s still there right now, hidden somewhere in the archives of a college library, or under a bed in an empty dorm room. Perhaps it’s in a landfill site somewhere faraway.

Perhaps someone destroyed it a long time ago.

I hope someone destroyed it.

I think there was something on that tape that doesn’t belong in this world.

Something frightening.

Something evil. 


Nguồn bài dịch: ghosilent.blogspot.com & mystown.com
Từ khóa : Ông già trong cuốn băng - The Old Man on the Tape
Cùng Chuyên Mục

Thông Tin Lên đầu trang Top